Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 2 - Chương 30: Thời gian mang thai phiên ngoại

Thời gian mang thai phiên ngoại

Trong thời gian mang thai, Tống Lâm thực sự chịu khá nhiều đau khổ.

Giống phần lớn những người đàn ông khác, trước khi Tống Lâm mang thai thì Hoắc Hòa Thanh cũng không đặc biệt để tâm đến trong khoảng thời gian này sẽ có những phản ứng tiêu cực gì. Những vấn đề này ban đầu không biểu hiện rõ, thậm chí bởi vì ăn nhiều nên tâm tình của Tống Lâm còn vui sướиɠ hơn. Mãi cho đến khi được sáu tháng, bụng của cậu như quả bóng được thổi phồng lên, những triệu chứng xấu mới bắt đầu phát tác toàn diện.

Bởi vì mang thai nên những cơ bắp của Tống Lâm cũng mềm xốp, cũng vì ăn tương đối nhiều nên cân nặng cũng tăng lên kha khá.

May mắn là trước đó lượng mỡ của cậu không cao nên bây giờ nhìn cũng không béo, ngược lại sờ lên từng cơ thịt mum múp, ôm vào rất thoải mái.

Đầu tiên là cảm thấy ghê tởm trong miệng rồi buồn nôn, lúc đang ăn canh thì tự nhiên cậu phun ra. Hoắc Hoà Thanh cực kỳ lo lắng, vội vàng gọi bác sĩ tư nhân, hỏi bác sĩ, lúc này mới biết đó là bình thường.

Cũng may Hoắc Hòa Thanh chịu nghiêm túc học, không những học tập với bác sĩ mà còn nói chuyện với mẹ Hoắc để chia sẻ những cảm nhận trong thời kỳ mang thai. Chẳng bao lâu sau thì tự phê duyệt cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, tập trung ở nhà hầu hạ vợ.

Sau khi bụng Tống Lâm thấy rõ hơn thì có thể cảm giác được thân thể trở nên nặng nề, người cũng lười biếng hơn, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi nhất định không đứng. Khẩu vị ăn uống của cậu cũng trở nên kén chọn, có vài gia vị không thể bỏ vào đồ ăn, nếu không ngửi mùi cũng sẽ nôn khan.

Từ tháng thứ tư đến tháng thứ sáu bọn họ đã liên tục thay đổi tám đầu bếp, Hoắc Hòa Thanh tìm kiếm đầu bếp khắp trời nam bể bắc, đưa ra tiền lương cực cao, kết quả chưa làm được một tháng đã bị Tống Lâm không thích.

Tống Lâm càng kiều khí hơn khi ăn món gì cũng cảm thấy khó ăn, ngày thường chỉ ăn một ít trái cây chua chua ngọt ngọt, còn đồ ăn càng ngày cậu càng khó nuốt trôi, nếu nếm thử món gì mới mẻ thì có thể ăn mấy miếng.

Mãi đến hết tháng thứ sáu loại tình trạng này mới giảm bớt, ít nhất hiện tại không đổi đầu bếp nữa.

Nhưng rất nhanh vấn đề mới lại xuất hiện ngay sau đó.

Người trong lúc mang thai thì ham muốn tìиɧ ɖu͙© sẽ tăng vọt, đặc biệt là người song tính mẫn cảm.

Lần đó Tống Lâm đang ngủ mơ thì bị nóng đến tỉnh giấc, ưỡn cái bụng tròn vo, trong người vừa nóng vừa táo xoắn hai chân lại, không hề suy nghĩ thêm bóp má thịt của Hoắc Hòa Thanh, đánh thức anh dậy.

Hoắc Hòa Thanh chống lại sự buồn ngủ nặng nề, khi tỉnh lại chuyện đầu tiên làm là dùng tay nhẹ nhàng xoa eo cho Tống Lâm.

“Hoắc Hòa Thanh……”

Tống Lâm vừa thoải mái vừa thấy khó chịu, thân mình không mỏi nhưng một loại du͙© vọиɠ khác lại đang dâng lên.

Tống Lâm túm lấy tay Hoắc Hòa Thanh, đặt bàn tay to lên ngực mình, hừ hừ bảo Hoắc Hòa Thanh xoa vυ'.

Mấy ngày nay vυ' cậu căng sữa vô cùng, nhưng mới là đợt sữa đầu tiên, cửa tuyến sữa còn chưa mở ra. Hoắc Hòa Thanh xoa nhẹ mấy ngày cũng không thể mở ra, lại không thể vội vàng, chỉ có thể để nó càng ngày càng căng trướng, gần như lớn hơn gấp đôi so với lúc mới mang thai, sữa căng đầy bên trong, lúc bước đi có thể nghe thấy thanh âm lắc lư.

Hoắc Hòa Thanh thuần thục mò tay vào trong quần áo, đưa lên trên sờ sờ, lột áo ngực hơi mỏng, sau đó đỉnh áo ngực xoa bóp núʍ ѵú và một phần thịt nhũ.

Cả người Tống Lâm mềm nhũn, lập tức nằm im, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ hừ hừ sung sướиɠ.

Mãi cho đến khi thịt vυ' trong lòng bàn tay bị xoa bóp đến nóng bừng lên, ngay cả núʍ ѵú cũng phồng như quả nho dựng đứng thì Hoắc Hòa Thanh mới thanh tỉnh hoàn toàn. Anh ngửi thấy trên người Tống Lâm có vị sữa tanh ngọt, hơi xoay người, cẩn thận tránh đi bụng to, hai chân cong lên, gọi Tống Lâm đang buồn ngủ dậy.

“Vợ ơi…”

Hoắc Hòa Thanh nuốt nước miếng. Kỳ thực tính ra đã bảy tám tháng rồi anh không khai trai, duy nhất một vài lần cũng chỉ là dùng dươиɠ ѵậŧ ma xát khe thịt, ngay cả bắn cũng không dám bắn vào trong.

Đương nhiên, anh cũng liếʍ huyệt da^ʍ vài lần, nhưng những lần đó cũng chỉ lướt qua là dừng lại, căn bản không thể giải cơn khát.

Nhưng anh cũng không có biệt pháp nào khác. Lần đầu tiên Hoắc Hòa Thanh thầm hận dươиɠ ѵậŧ của bản thân quá lớn, quá dài, khiến anh không dám làm xằng làm bậy.

Nhưng lúc này cũng là một bài học cho Hoắc Hòa Thanh. Anh hoàn toàn không nghĩ đến có đứa con thứ hai nữa, thai đầu đã khiến Tống Lâm khó chịu như vậy, về sau không biết còn khó khăn đến mức nào nữa.

Chờ Tống Lâm sinh con xong, Hoắc Hòa Thanh sẽ đi làm giải phẫu buộc ga-rô, đương nhiên, sẽ không ảnh hưởng gì đến việc bắn tinh.

Hoắc Hòa Thanh vứt những phiền não đó ra sau đầu, hiện tại anh chỉ muốn tiết hỏa một chút.

Anh vươn đầu lưỡi, eo cong xuống thành kiểu rất dễ mất thể lực. Động tác của anh lúc này thực sự rất đáng khinh, nhưng dáng người của Hoắc Hòa Thanh quá đẹp nên khi thực hiện lại vẫn có vẻ đẹp hoang dại.

Bựa lưỡi thô ráp cuốn lấy đầṳ ѵú đã bị đùa bỡn đến mức ngoài cứng trong mềm, liếʍ mυ'ŧ đến phát ra thanh âm chèm chẹp. Anh lại dùng hàm răng thong thả mềm nhẹ cắn trái phải. Rất nhanh, cơ thể mẫn cảm của Tống Lâm đã không chỉu nổi “tra tấn” như thế, tay túm chặt lấy khăn trải giường, hai chân đan xen lại với nhau cọ xát, nhanh chóng phát ra tiếng nước dính nhớp.

Thư huyệt của cậu ứa nước ra bên ngoài vang lên tiếng òm ẹp, ngay cả lỗ tiểu nữ tính cũng hơi ngẩng đầu lên như muốn thấm ra chất lỏng nào đó.

Tống Lâm hoàn toàn không biết gì về biến hóa của cơ thể mình, nhưng Hoắc Hòa Thanh lại biết rất rõ ràng. Cục cưng của anh đang phát da^ʍ đây mà, cả người đều có mùi lẳиɠ ɭơ. Nếu anh không ở nhà trông chừng thì sợ là bọn chó đói sẽ tìm đến cửa, đứng trước cửa mặt dày lừa gạt tên ngốc này đi ra ngoài, sau đó gian da^ʍ cậu đến sướиɠ thì thôi.

Nghĩ như thế Hoắc Hòa Thanh hừ một tiếng không lý do, ngón tay cũng bất mãn chọc vào hoa huyệt, bắt đầu moi móc véo nhéo môi âʍ ɦộ.

“Lâm Lâm thực sự càng ngày càng lẳиɠ ɭơ, về sau tôi làm sao để em ra ngoài được đây, hử?”

“Ư a…”

Đã lâu rồi thân thể Tống Lâm chưa bị chạm qua, đột nhiên bị người đâm chọc như thế thì chịu không nổi mà phun ra luôn một luồng nước đầy mùi lẳиɠ ɭơ, rơi xuống xối lên lòng bàn tay của Hoắc Hòa Thanh.

Hoắc Hòa Thanh cười rất lớn, rút ngón tay ra, đưa tay đến trước mặt Tống Lâm. Những nước da^ʍ đó liền chảy dọc xuống theo gang bàn tay, nhỏ xuống mắt Tống Lâm khiến cậu cảm thấy hết sức thẹn thùng.

Cậu nức nở đẩy tay Hoắc Hòa Thanh ra, mất cần bằng sờ bụng mình, vô cùng tủi thân.

“Không… em, em không da^ʍ…”

Không chờ Hoắc Hòa Thanh phản bác thì anh đã nhìn thấy người vợ mê người của mình mở hai chân ra hướng về phía mình, dùng giọng nói thẹn thùng cực kỳ oan ức bảo:

“Em… em chỉ để anh cᏂị©Ꮒ…”

Ý của cậu rất rõ ràng: Em đã vì anh mà mang thai bé con, sao anh còn nói là em dâʍ đãиɠ chứ?

Hô hấp của Hoắc Hòa Thanh nháy mắt trở nên thô nặng. Anh cắn răng, mấy lần muốn nói chuyện lại nuốt vào trong, tùy tiện chống tay lên trên khăn trải giường. Hoắc Hòa Thanh dựng người nghiêng qua ngậm lấy môi Tống Lâm.

Cả đời này của anh hoàn toàn bị Tống Lâm nắm chặt trong tay. Chỉ cần nhớ đến những lời nói vừa rồi mà anh đã cảm thấy cả đời này đáng giá.

Sau khi hôn xong Hoắc Hòa Thanh lại hôn nhẹ lên má Tống Lâm, hoàn toàn không che giấu dáng vẻ hạnh phúc của mình.

“Vậy đã nói rồi đó, về sau Lâm Lâm chỉ có thể làm người vợ dâʍ đãиɠ của tôi, mỗi ngày đều ở nhà chờ chồng về thì lập tức nâng vυ' để chồng ăn, được không?”

Tống Lâm choáng váng vì vừa rồi Hoắc Hòa Thanh không tự chủ được bản thân, bây giờ cậu bị hôn đến mức thiếu oxy, bên tai vang lên thanh âm của Hoắc Hòa Thanh. Cho dù cậu cũng chưa nghe được gì, nhưng khi Hoắc Hòa Thanh dò hỏi vẫn tuân theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.

Lần này, thực sự chọc vào tận sâu trong tim Hoắc Hòa Thanh.