Chương 19: Chân đi tất đen, chân giao cọ huyệt, dùng chân mát xa côn ŧᏂịŧ cho Hoắc Hòa Thanh (H)
“Lâm Lâm, nơi này của em ướt rồi.”
Hai ngón tay Hoắc Hòa Thanh xoa bóp môi âʍ ɦộ mềm mại, dâʍ ɖị©ɧ ướt dính thấm ra ngoài bị anh bôi đầy môi âʍ ɦộ, miệng còn cười khẽ.
Tống Lâm run rẩy muốn bắt lấy cái tay đang quấy rối của Hoắc Hòa Thanh nhưng cậu không còn chút sức lực nào. Tất cả những cơ bắp có được nhờ tập thể dục chỉ để trang trí, Hoắc Hòa Thanh chỉ cần ấn ngón tay vào âm đế non mềm là có thể khiến cậu ngừng giãy giụa.
“Không… Hu hu, đừng, đừng ấn, a, thật ngứa hu hu….”
Tống Lâm nức nở, đôi mắt trừng lớn, kɧoáı ©ảʍ vừa ngứa vừa tê dại khiến cậu không thể nhịn được nâng chân lên, khóe mắt đã ướt nước mắt, miệng cầu xin Hoắc Hòa Thanh đừng ấn tiếp nữa.
Cậu không biết Hoắc Hòa Thanh ấn vào đâu lại khiến mình có cảm giác căng căng như muốn đi tiểu, loại cảm giác mất khống chế này khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
“Cục cưng, đêm nay không tra tấn em.” Hoắc Hòa Thanh xoa mông thịt rắn chắc, nói lời với ý sâu xa, “Sau này còn rất nhiều cơ hội, nhưng bây giờ, em giúp tôi giải quyết nhé.”
Vốn anh định đêm nay cᏂị©Ꮒ Tống Lâm thêm lần nữa, dù sao ngày mai cũng không có cơ hội, ai ngờ Tống Thiến lại có việc đột xuất, điều này quả thực như ân huệ ông trời ban cho, đến cả ông trời cũng cảm thấy rằng anh và Tống Lâm nên ở bên nhau.
Ôm ý niệm khiến lòng người sung sướиɠ đó, Hoắc Hòa Thanh quyết định buông tha cho thư huyệt và cúc huyệt chưa khôi phục hoàn toàn của Tống Lâm. Nhưng lúc này anh đã bị trêu chọc đến nóng rần người, Tống Lâm phải chịu trách nhiệm giúp anh dập lửa.
Hoắc Hòa Thanh véo một bên đầṳ ѵú sưng to, anh cố ý không bôi thuốc cho nơi này. Anh thích nhìn đôi vυ' lẳиɠ ɭơ của Tống Lâm bị bản thân đùa bỡn đến đáng thương, như vậy có thể nói cho người khác biết Tống Lâm đã có chủ.
Tuy nhiên thứ anh thích nhất vẫn là đôi chân được tất đen bao bọc. Tuy chân của Tống Lâm không tinh tế nhưng lại có vẻ đẹp săn chắc phì nhiêu. Hoắc Hòa Thanh cất quần áo vào trong ngăn kéo, lôi tay Tống Lâm sờ lên dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng của mình, bắt đầu lừa gạt cậu:
“Anh Lâm giúp tôi giảm sưng chỗ này, tôi sẽ để anh Lâm mặc quần áo, được không?"
“Anh, anh nói dối!” Tống Lâm oan ức bóp bóp dươиɠ ѵậŧ của Hoắc Hòa Thanh, “Nãy anh rõ ràng, rõ ràng anh bảo tôi lại gần anh thì sẽ, sẽ mặc quần áo.”
“Sao có thể như vậy…” Hoắc Hòa Thanh hừ một tiếng, cầm tay Tống Lâm bóp nhẹ hai lần cho bản thân mình, nói tiếp. “Lần này tôi nhất định sẽ giữ lời, chỉ cần Lâm Lâm giúp tôi giảm sưng, tôi sẽ giúp em mặc quần áo, được không?
Tống Lâm do dự một lúc mới gật đầu, nhẹ nhàng bảo lần này Hoắc Hòa Thanh không thể thất hứa nữa, Hoắc Hòa Thanh cười tủm tỉm gật đầu, sau đó đặt Tống Lâm ngồi trên bàn sách, đối diện với mình, hai chân tách ra.
Đường cong màu đen rất rõ ràng, hai tay Tống Lâm chống lên cạnh bàn, chậm rãi tách hai chân để lộ thư huyệt đã ướt đẫm, bên trên tràn đầy nước da^ʍ Hoắc Hòa Thanh vừa bôi lên. Tống Lâm không thể cương cứng nên dươиɠ ѵậŧ mềm mại nằm trên bụng nhỏ.
Hoắc Hòa Thanh cởϊ qυầи, đặt dươиɠ ѵậŧ của bản thân ngoài cửa thư huyệt của Tống Lâm, dùng qυყ đầυ đỉnh môi âʍ ɦộ, cọ xát từng cái, đến khi huyệt chảy ra càng nhiều nước da^ʍ òm ọp tưới ướt dươиɠ ѵậŧ của mình mới dừng lại.
Sau khi đã ướt đẫm nước da^ʍ sền sệt, Hoắc Hòa Thanh khép hai chân Tống Lâm lại, đặt côn ŧᏂịŧ ở giữa háng cậu, để hai đùi thịt no đủ kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, bắt chước như lúc đi vào trong huyệt động.
Làn da Tống Lâm bóng loáng, hai chân kẹp chặt, loại cảm giác ướt nóng này không kém khi đi vào trong huyệt bao nhiêu. Hoắc Hòa Thanh thoải mái thì bắt đầu ấn đầu gối của Tống Lâm, đưa đẩy eo đâm chọc, từng chút một đâm vào khiến Tống Lâm co rụt người lại.
“Ư… Ưm a….”
Rõ ràng không cọ vào thư huyệt nhưng Tống Lâm lại cảm thấy bên dưới mình nóng bức, đặc biệt, tuy rằng Hoắc Hòa Thanh đang đâm chọc chân cậu nhưng lại dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn đôi mắt cậu khiến cảm giác dị thường này càng thêm rõ ràng.
Vậy mà cậu lại sinh ra ảo giác rằng Hoắc Hòa Thanh đang cᏂị©Ꮒ hoa huyệt của cậu chứ không phải đang cọ xát giữa hai chân. Lúc này Hoắc Hòa Thanh rất gợi cảm, cổ họng phát ra những tiếng than thở vui sướиɠ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Lâm như dính chặt trên đó vậy.
Tống Lâm đỏ mặt, Hoắc Hòa Thanh lập tức biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, anh vươn người ra trước hôn cậu:
“Cưng à, thoải mái không?”
“Ưm…”
Tống Lâm không trả lời, ngoan ngoãn hé miệng.
Kỳ thực cậu rất thích hôn môi với Hoắc Hòa Thanh, bởi vì động tác của Hoắc Hòa Thanh rất dịu dàng khiến cậu có cảm giác bản thân được quý trọng, rất thoải mái.
Đầu lưỡi quấn quýt đầu lưỡi, nước bọt tuy hai mà một, đầu lưỡi của Hoắc Hòa Thanh càng ngày càng dùng sức quấn lên, gần như bao bọc toàn bộ khoang miệng của Tống Lâm, đè nặng mũi không thể hô hấp.
Nhưng như thế Tống lâm không thích lắm, cậu dùng đầu lưỡi đẩy Hoắc Hòa Thanh với ý đồ dùng cách này đuổi người đi, nhưng hiển nhiên kết quả là bị anh đè xuống hôn tiếp. Không thể hít quá nhiều không khí, miệng cậu cũng tê dại gần như không thể giữ nước bọt trong miệng nữa, nước miếng liền men theo khóe miệng chảy xuống. Chờ khi người trước mặt cảm thấy thỏa mãn cậu mới được buông tha.
Hoắc Hòa Thanh tách ra khỏi miệng Tống Lâm liền bắt đầu mạnh mẽ thọc ra rút vào giữa hai đùi Tống Lâm, ngày càng hạ thấp xuống cho đến khi đầu côn ŧᏂịŧ đυ.ng vào cửa thư huyệt, anh mới nắm chặt đùi Tống Lâm tiếp tục cᏂị©Ꮒ mạnh.
Một lúc lâu sau Hoắc Hòa Thanh vẫn không bắn ra, hai người bọn họ đã thay đổi một tư thế khác, Tống Lâm nằm úp trên bàn sách, hai chân đứng trên mặt đất được trải thảm, cả người bị đâm đến không thể khống chế xịch về phía trước.
Thịt non bên sườn trong của Tống Lâm đã bị cọ đỏ, nước da^ʍ của thư huyệt cũng tích lại càng ngày càng nhiều, xối toàn bộ lên dươиɠ ѵậŧ của Hoắc Hòa Thanh. Cậu thực sự không chịu được nữa hơi tách hai chân ra, khóc nức nở hỏi Hoắc Hòa Thanh sao còn chưa giảm sưng, có phải dùng sai cách rồi không.
Bởi vì thứ to béo đặt ở giữa hai chân cậu lúc này thậm chí còn lớn hơn ban đầu, như một cây thiết chùy để ở cửa huyệt, chân cậu vừa đau vừa mỏi, cảm giác không thể tiếp tục bị cọ xát thêm nữa.
Hoắc Hòa Thanh đột nhiên chống côn ŧᏂịŧ vào cửa huyệt, thử chọc vào một chút, cái miệng nhỏ tham ăn liếʍ mυ'ŧ mã mắt khiến Hoắc Hòa Thanh sướиɠ đến hít sâu một hơi.
Nhưng Tống Lâm cần nghỉ ngơi, nếu không với trình độ chảy nước thế này thì…
“Thật là…” Hoắc Hòa Thanh cảm thấy ngọt ngào lại vẫn oán giận, “Tất cả là tại Lâm Lâm, rõ ràng chưa từng làʍ t̠ìиɦ mà đã phát da^ʍ quyến rũ tôi. Em nhìn xem em chảy nước nhiều chưa này, làm bẩn hết thảm của tôi rồi.”
“Cục cưng cũng không biết thông cảm cho tôi chút nào, em có biết phí giặt thảm đắt đến mức nào không? Đủ để em uống sữa bò một năm!”
“Hu hu, ưm a, tôi đền, tôi đền cho anh…” Tống Lâm đau đến run rẩy, “Anh, anh giảm sưng nhanh hơn được không?”
“Nhanh, nhanh ngay đây…”
Hoắc Hòa Thanh vẫn nói dối. Chân Tống Lâm thực sự vô cùng đau đớn, hai cái đùi đã run lên. Hoắc Hòa Thanh lại đặt Tống Lâm ngồi lên bàn sách, bắt lấy hai bàn chân mặc tất đen ấn lên dươиɠ ѵậŧ của mình, để cậu dùng gan bàn chân mát xa côn ŧᏂịŧ cho mình.
Tống Lâm không nắm được trọng điểm, còn cần Hoắc Hòa Thanh tay cầm tay dạy dỗ. Để đùi mình không bị cọ xát, Tống Lâm rất chăm chú học tập, bàn chân hơi cong lại đặt gan bàn chân chống trên qυყ đầυ, dịch tuyến tiền liệt làm ướt đẫm tất chân, coi như toàn bộ nửa thân dưới của Tống Lâm đều bị dính ướt dịch nhầy.
Mãi cho đến khi cả gan bàn chân của Tống Lâm cũng bị chọc cho tê rần thì Hoắc Hòa Thanh mới túm lấy hai đùi cậu khép lại, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nóng hầm hập lên toàn bộ chân.