Pháo Hôi Xinh Đẹp Được Nam Chính Coi Trọng

Quyển 2 - Chương 16: Lâm Lâm ngốc nghĩ rằng phía dưới của bản thân đã biến mất.

Chương 16: Lâm Lâm ngốc nghĩ rằng phía dưới của bản thân đã biến mất.

Cảnh đêm tại khách sạn năm sao rất đẹp, đặc biệt là ở giữa trung tâm thành phố này, đứng trên tầng cao nhất liếc mắt nhìn là có thể nhìn thấy cảnh đêm lộng lẫy, nhưng thật đáng tiếc, hôm nay chủ nhân của nó không có tâm tình để thưởng thức.

Cho dù là bể bơi ngoài trời hay các trò chơi giải trí khác, tối nay chỉ dùng để trang trí.

Mãi đến khi ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm xuyên thấu qua khung cửa sổ sát đất thành từng mảng đổ vào trong phòng mới có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong.

Nếu là thường ngày bây giờ Tống Lâm đã thức giấc, nếu còn ở phía Đông thành phố thì cậu sẽ thay áo thun ra ngoài chạy hai vòng để rèn luyện thân thể, nếu ở trong nhà Hoắc Hòa Thanh thì cậu sẽ chạy bộ trên máy chạy một giờ, mà Hoắc Hòa Thanh cũng sẽ chạy cùng cậu. Cho đến khi mồ hôi của hai người toát ra đầm đìa thì vào phòng tắm tắm thoải mái, sau đó ra ngoài là có cơm sáng nóng hổi.

Nhưng bây giờ cả hai đều cực kỳ mệt, không nhắc đến việc rèn luyện, muốn rời giường cũng trở thành vấn đề lớn.

Người dậy đầu tiên là Hoắc Hòa Thanh. Tối hôm qua anh bỏ nhiều sức nhất, vậy nhưng tinh lực vẫn dư thừa để dậy trước, mở di động xem giờ thì thấy đã mười giờ sáng.

Anh quay đầu nhìn lại, Tống Lâm vẫn đang bị bản thân ôm chặt trong lòng, chăn mỏng đắp bên trên đã bị đạp đến giữa giường sau khi bị cậu lăn lộn ném ra, lộ ra nửa người trên tinh tráng nhưng cũng thảm thương.

Hoắc Hòa Thanh mới nhìn đã cương cứng.

Thực sự không phải do anh cầm thú. Ngày hôm qua đôi ngực của Tống Lâm bị bắt nạt rất thảm, trên thịt nhũ còn có mấy dấu răng hồng hồng, những dấu tay xoa bóp hôm qua cũng bị thay đổi thành xanh xanh tím tím trên đầu ngực. Cả đêm rồi mà hai đầṳ ѵú vẫn chưa giảm sưng, hình như còn hơi trầy da, nhìn xuống dưới, giữa hai chân là những vết loang lổ màu trắng, chất lỏng gì cũng có.

Hoắc Hòa Thanh thầm ảo não, đêm qua bản thân anh kích động quá nên không giúp Tống Lâm rửa sạch.

Anh ngồi dậy, hôm nay là chủ nhật, ngày mai Tống Thiến sẽ trở về. Qua mấy ngày lại gõ công ty của cô một cái để bọn họ phát Tống Thiến đi công tác lần nữa, đến khi nào cᏂị©Ꮒ chín người kia mới để cô quay về.

Đến lúc đó có làm gì cũng không chạy được.

Hoắc Hòa Thanh lau mặt, đứng dậy gọi người phục vụ đến thu dọn chăn ga, sau đó bế Tống Lâm vào phòng tắm.

Tống Lâm ngủ rất sâu, cậu thực sự quá mệt mỏi, quả thực còn mệt hơn một lần làm mấy trăm cái squat.

Trong phòng tắm, bồn tắm hình tròn đủ cho hai người cùng nhau nằm xuống. Hoắc Hòa Thanh đặt Tống Lâm ngồi đối diện mình, sau đó tách hai chân cậu ra, xuyên qua nước tắm nhìn phía dưới thảm thương.

Hoa huyệt đã đỏ ửng lật ra ngoài, bánh bao trắng cũng biến thành bánh bao hồng, giữa môi âʍ ɦộ múp mịp lộ ra một động đỏ tươi, không biết chứa bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông và nước da^ʍ của chính mình, bởi vì nhiệt độ cơ thể còn không ngừng kết đọng thành khối, khi có nước ấm kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên ngoài thì từng sợi từng sợi tràn ra.

Cửa cúc huyệt phía dưới cũng đã sưng đỏ, quả thực như một đóa hoa thịt nở rộ, kể cả dươиɠ ѵậŧ hồng hồng bên trên cũng ủ rủ, không biết tối qua bị người khác bắt nạt bao nhiêu lần.

Tống Lâm dần dần thức tỉnh khi được nước âm bao bọc lấy, nửa tỉnh nửa mê cảm thấy bản thân bị người khác tách hai chân ra, khuôn mặt đã khóc cạn nước mắt lộ ra vẻ đáng thương vô cùng, lông mi cũng không ngừng run rẩy, khóc lóc la hét bỏ cuộc, đồng thời đôi tay mềm nhũn nhấc lên vay vẩy trong không khí, dáng vẻ thực sự sợ hãi.

Cậu ăn đau khổ cả đêm, cho dù sau đó thoải mái đến mức nào, làm nhiều quá cũng biến thành ác mộng, trở thành sự sợ hãi từ tận đáy lòng.

Ngay đêm qua, việc tìиɧ ɖu͙© đã vinh dư thăng cấp thành chuyện mà cậu sợ hãi nhất, nếu sau này muốn dụ dỗ cậu làm loại chuyện này thì không dễ như trước nữa.

Những nụ hôn nhẹ liên tiếp chạm vào mặt Tống Lâm, trong cơn mơ màng cậu nghe thấy muốn thanh âm mềm nhẹ quen thuộc khiến cậu nhanh chóng ngừng giãy giụa, lại chìm vào ngủ say.

Chỉ là kể cả trong giấc mơ vẫn có thứ gì đó cắn cậu khiến cậu khó chịu.

Hoắc Hòa Thanh biết không thể tiếp tục do dự nữa, thừa dịp Tống Lâm yên ổn hơn vôi vàng nương theo nước ấm cắm ngón tay vào huyệt sưng đó. Nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia tìm rất dễ, bởi vì gần như đã lấp đầy hoa huyệt của Tống Lâm nên chỉ cần hơi cắm vào đã cảm giác được những chất lỏng dính nhớp đó.

Bởi vì là phòng VIP năm sao nên người dọn phòng đến rất nhanh.

Cô vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi tanh nồng đậm. Đồ vật bày trong phòng không ai đυ.ng vào, chỉ có giường cực kỳ lộn xộn.

Khăn trải giường đã bị đạp nhăn nhúm, ngay cả những lọ bày trong giỏ mây cũng bị xếp thành chồng ở chân giường, một vài lò đã mở ra. Người dọn phòng vẫn là người trẻ tuổi nên vừa thấy chuyện này đã đỏ mắt, bắt đầu dọn dẹp.

Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra nói cho cô biết chủ nhân của trận tình ái này đang lau rửa bản thân, vì vậy cô tăng tốc độ dọn dẹp, dù sao cô không muốn bắt gặp tình cảnh xấu hổ đó.

Nhưng khi rời đi, người dọn phòng vẫn nghe thấy tiếng gì đó truyền ra từ trong phòng tắm.

Bởi vì phòng này là phòng tình thú, nên phòng tắm được xây bằng vật liệu không cách âm, hơn nữa còn là pha lê đυ.c, thực sự không thể che giấu điều gì.

Đó là một tiếng rêи ɾỉ rất thấp như bị người khác làm gì khó chịu, lại cũng như tiếng hừ hừ làm nũng, cùng với tiếng nước khiến người khác miên man suy nghĩ. Bước chân người dọn phòng hơi dừng lại, sau đó hoảng loạn nhét khăn trải giường bẩn vào thùng, khuôn mặt đỏ ửng, đẩy xe dọn phòng vội vàng chạy ra ngoài.

Kiểu sống xa hoa lãng phí thế này cả đời cô cũng không dám mơ tới, nhưng cô cũng không hâm mộ, chỉ muốn kiên định làm việc, sớm hay muộn cô cũng có thể sống đến cuộc sống bản thân mong muốn.

Sau khi móc sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hoa huyệt và cúc huyệt thì nước trong bồn tắm phải đổi lần nữa. Cuối cùng Tống Lâm cũng bị đánh thức.

Khi Tống Lâm tỉnh lại, cả người mờ mịt để Hoắc Hòa Thanh lau khô cơ thể, đặt vào ổ chăn mới tình, điều hòa mát mẻ vẫn làm việc chăm chỉ, tốc độc quạt chậm hơn chút.

Hoắc Hòa Thanh đặt cơm bằng di động, Tống Lâm ngơ ngác muốn lại gần anh hơn. Nhưng vừa động đầy thì đã khiến toàn thân đau nhức, sự tê mỏi đau đớn tràn lên eo trên, nửa người dưới đã không còn cảm giác gì. Tống Lâm đã hoàn toàn không có cảm giác với hoa huyệt của mình.

Nơi cậu chán ghét, muốn cắt bỏ đã hoàn toàn mất đi cảm giác, nhưng Tống Lâm lại không vui vẻ, ngược lại cậu rất sợ hãi, vì sao nơi đó lại không cảm giác được gì?

Vì thế Tống Lâm vòi tay tìm thân dưới, hai đùi rất mỏi vì hôm qua bị bẻ ra vài tiếng đồng hồ, phần thịt đùi còn bị véo đến xanh tím. Tống Lâm chưa sờ được thư huyệt đã chạm phải đùi, đau đến mức run rẩy, phản xạ rút tay về.

Cậu không biết đây là ấn ký còn lại sau trận hoan ái, chỉ nghĩ mọi chuyện ngày hôm qua là do cậu bị người khác giải phẫu, giống như giải phẫu cậu nhìn thấy trên ti vi, cắt bỏ thư huyệt của cậu.

Nháy mắt, trên khuôn mặt mờ mịt của Tống Lâm tràn ngập sự bi thương không thể nói thành lời, lại bắt đầu nức nở. Nhưng vừa mở miệng đã phát hiện cổ họng vô cùng đau đớn, âm thanh phát ra cũng nghẹn ngào rách nát không thành tiếng.