Chương 14: Huyệt xử nữ lần đầu nếm thử côn ŧᏂịŧ, mở rộng an ủi (H)
Một ngón, hai ngón… bây giờ đã có ba ngón tay có thể thuận lợi cắm vào. Hoắc Hòa Thanh không dám chọc mạnh, sợ chọc hỏng lớp màng xử nữ mỏng manh. Trong xương cốt anh có chút chủ nghĩa đàn ông, cho dù bản thân không phải lần đầu tiên nhưng cũng muốn lần đầu tiên của Tống Lâm hiến cho dươиɠ ѵậŧ của mình.
Dù là ngón tay hay món đồ chơi đều không được, nếu không cẩn thận chọc rách anh sẽ tức chết.
Ban đầu thư huyệt vẫn đóng chặt, nhưng khi Hoắc Hòa Thanh không ngừng đâm thọc thì đã ướŧ áŧ mềm mại mở rộng ra. Hai cánh môi âʍ ɦộ lớn bị ngón tay mạnh mẽ đẩy sang hai bên lộ ra âʍ ɦộ màu hồng lấn bên trong. Hoắc Hòa Thanh dùng hai ngón tay xoa nắm cửa niệu đạo và âm đế, xoa nắn âm đế nhỏ như hạt gạo phải ló đầu ra, lộ ra màu sưng huyết thối nát.
Ba ngón tay còn lại cũng không nhàn rỗi, gel bôi trơn đã bị nhiệt độ cơ thể hòa tan thành nước, lần vào nước da^ʍ của Tống lâm chảy xuống khăn trải giường làm ướt một mảng lớn.
Hoắc Hòa Thanh sợ Tống Lâm đau, dùng rất nhiều gel bôi trơn, chỉ mới mấy phút anh đã dùng hết một lọ, anh vẫn còn rất chăm chỉ bôi tiếp, kiên nhẫn đến trán cũng đổ mồ hôi, trong lòng suy nghĩ chờ một đợt nước da^ʍ phun ra nữa là có thể bắt đầu bước kế tiếp.
Một bàn tay Tống Lâm nắm lấy khăn trải giường, bàn tay khác che lại miệng mình, hai mắt đẫm lệ mông lung, miệng rêи ɾỉ.
Khóa cảm xa lạ từ hoa huyệt truyền lại vô cùng rõ ràng, cảm giác toan trứng nhưng sung sướиɠ đến trống rỗng này chui vào đầu cậu, đảo loạn mọi suy nghĩ vốn dĩ đã không rõ ràng.
Sao lại biến thành như thế này? Tống Lâm choáng váng, cảm giác bản thân đã biến thành một cây kẹo bông gòn mình từng thích ăn, thoạt nhìn rất to nhưng kỳ thực mềm như bông, cắn một miếng đã hết sạch.
Cha mẹ Tống chỉ dạy cậu không được cho người khác xem phía dưới, kể cả Tống Thiến cũng nhấn mạnh điều này, nhưng chẳng ai nói rõ cho Tống Lâm hiểu sao khi bị lột quần thì nên làm gì.
Cậu hoàn toàn không biết hành vi của Hoắc Hòa Thanh là có ý gì, thậm chí không ý thức được bản thân bị xâm hại.
Sự thiếu thốn tri thức về tìиɧ ɖu͙© khiến Tống Lâm chỉ cảm giác hơi khó chịu, nhưng sự khó chịu này lại không đủ để cậu giãy giụa phản kháng như vừa rồi. Nhưng hoa huyệt bị ngón tay đàn ông quấy đến phát ra tiếng nước nhớp nháp, hai đùi cũng dần mất đi sức lực. Cậu ngơ ngác nghỉ, dò hỏi bản thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên, Tống Lâm liền nghĩ tới lời Hoắc Hòa Thanh vừa nói.
Mở rộng.
Nhưng vì sao muốn mở rộng chứ? Nơi đó của cậu không đau không ngứa, ngày thường cũng không có cảm giác gì. Ngược lại bây giờ khi bị đàn ông liếʍ, dùng ngón tay chọc vào lại có cảm giác ngứa dày đặc. Nghĩ như vậy Tống Lâm không tự giác kẹp chặt chân, giữa huyệt toan toan trướng trướng trào ra mật dịch, nơi sâu nhất cũng bắt đầu ngứa ngáy. Loại động tác này lại bị Hoắc Hòa Thanh hiểu nhầm rằng cậu đang khang cự việc anh mở rộng, vì thế anh nhanh chóc thọc ra rút vào vài lần, mạnh mẽ bẻ đùi Tống Lâm sang hai bên, nhìn kỹ thì phần thịt mềm trong đùi đã bị véo đến xanh tím.
Hoắc Hòa Thanh rút ra ngón tay đầy nước, vội vàng kéo khóa quần của mình để tha ra đồ vật to bự đã không thể chờ nổi nữa. Chỉ vài giây anh đã đè qυყ đầυ lên thư huyệt hồng nộn, nóng lòng muốn dùng qυყ đầυ cọ huyệt non, vừa áp vừa cọ, uy hϊếp cửa huyệt nhỏ hẹp.
“Cục cưng, tôi cắm vào đây.”
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Hoắc Hòa Thanh vẫn báo trước cho Tống Lâm. Sau đó anh ưỡn côn ŧᏂịŧ về phía trước, hai tai tách màn thầu trắng nõn sang hai bên để lộ ra huyệt non chưa trải sự đời.
Miệng nhỏ vẫn đóng mở không ngừng, chưa biết bản thân sắp phải chịu khổ hình đến mức nào.
Hoắc Hòa Thanh thừa dịp cậu vẫn còn mở to đôi mắt ướt đẫm nhìn mình, nhân tâm đút thẳng côn ŧᏂịŧ vào trong hoa huyệt. Qυყ đầυ hung hăng đâm vào trong, anh cảm giác được rất rõ ràng tầng lá chắn mỏng manh kia bị chính mình đâm thủng, toàn bộ hoa huyệt bây giờ đã biến thành thịt bao.
Máu tươi thấm ra từ nơi hai người giao hợp, rớt xuống khăn trải giường tỏa ra một đóa hoa đỏ sậm.
“A!”
Sắc mặt Tống Lâm trắng bệch, môi cắn chặt, đôi tay quờ quạng bắt lấy khăn trải giường. Cảm giác đau đớn khi bị xé rách làm tay chân cậu trắng bệch, qυყ đầυ còn sắc bén hơn đao như muốn đâm chọc hoa huyệt của cậu đến mức máu thịt lẫn lộn.
“Không… Đau……”
Tống Lâm thật sự là quá đau, thân dưới như bị xé rách thành hai nửa, loại cảm giác đau đớn này cho dù là sự tê mỏi của cồn cũng không thể cứu vớt được, gần như khiến cậu không thể hô hấp.
Hoắc Hòa Thanh vội vàng dừng động tác, trấn an bằng cách không ngừng vuốt ve sống lưng Tống Lâm. Anh cúi người, thịt dán thịt với Tống Lâm, đôi môi không ngừng hôn lên mặt cậu. Anh hôn nhiều ở trán, đôi mắt, mũi, môi, đồng thời thì thầm đáp lại những đau đớn của cậu.
“Không sao cả, không sao cả cưng à… Lát nữa sẽ không đau nữa, ngoan, không sao cả… Lâm Lâm, lát nữa sẽ không đau…”
Loại đãi ngộ đặc thù này người khác chưa từng được hưởng. Hoắc Hòa Thanh không hiểu nỗi đau khi phá thân, nếu đây là người khác có lẽ anh sẽ oán trách cô làm ra vẻ, muốn làm thì làm không làm thì thôi.
Nhưng hiện tại, Hoắc Hòa Thanh lại dùng giọng điệu dịu dàng chưa từng nói với ai kể cả cha mẹ để an ủi Tống Lâm, đau lòng Tống Lâm, thậm chí bắt đầu hối hận vì sao bản thân nhất định phải dùng dươиɠ ѵậŧ để phá thân Tống Lâm, khiến Tống lâm cảm thấy đau.
Anh cúi người bắt đầu lấy lòng đầṳ ѵú của Tống Lâm, ngậm vào miệng hai đầṳ ѵú đã bị bản thân véo đến sưng hồng trước đó, dỗ dàng liếʍ mυ'ŧ, lại dùng tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của Tống Lâm để rời sự chú ý của cậu đi.
Dưới sự an ủi của Hoắc Hòa Thanh, Tống Lâm chỉ cảm thấy một sự oan ức khó hiểu nổi lên trong lòng. Cậu ôm lấy Hoắc Hòa Thanh, tay bóp chặt lưng anh, cậu cũng nỗ lực để bản thân thích ứng với sự đau đớn hiện tại.
“Hu hu, ưm a… vẫn, vẫn muốn liếʍ tiếp…”
Đầṳ ѵú bị véo sưng bị nước miếng làm cho dễ chịu nên dâng lên một sự tê dại kỳ diện. Trước Tống Lâm không cảm thấy thoải mái, nhưng bây giờ có sự tra tấn càng đáng sợ hơn nên cậu lại cảm thấy ngực thoải mái, lầm bầm bắt Hoắc Hòa Thanh liếʍ nhiều hơn. Bên khóe mắt nước mắt vẫn trào ra chảy xuống bên tai, nhưng tốc độ đã không nhanh như trước.
Rất nhanh, cậu đã cảm thấy thân dưới không đau đến vậy nữa, một cảm giác toan trướng kỳ dị dâng lên, Tống Lâm bất giác dùng hai chân kẹp chặt eo Hoắc Hòa Thanh, giọng rêи ɾỉ bắt đầu thay đổi.
Tất nhiên Hoắc Hòa Thanh cũng cảm nhận được màng thịt của thư huyệt không còn cứng đờ nữa mà bắt đầu thuận theo lựa đạo liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ. Lực co rút rất nhẹ nhưng vừa mới xuất hiện đã bị Hoắc Hòa Thanh phát hiện.
Đồng thời mật dịch dần chảy ra từ trong lòng hoa huyệt, bất giác làm dịu đi côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, dường như đang hoan nghênh khách đến chơi, lại dường như đã nếm được chỗ vui sướиɠ khi ăn dươиɠ ѵậŧ, muốn vị khách này đâm thọc.
Rõ ràng là chào đón anh đấy.
Hoắc Hòa Thanh nhả núʍ ѵú ướt đẫm ra, liếʍ miệng, thân dưới hơi đưa đẩy nhẹ, đồng thời anh nhìn chằm chằm mặt Tống Lâm, chỉ cần nhìn thấy chút dấu vết thoải mái của cậu anh sẽ lập tức bắt đầu cᏂị©Ꮒ mạnh hơn.