Cả hai ăn ý không nhắc lại nụ hôn kia, cũng không đề cập đến chuyện tiến thêm một bước, nhưng quan hệ giữa hai người đã xảy ra biến hóa. Điểm này trong lòng các nàng đều rõ ràng. Nhưng các nàng cũng biết, hiện tại còn chưa thể đâm thủng lớp cửa sổ giấy này.
Chiến Nhiêu vào phòng vệ sinh tắm rửa và thay bộ quần áo Giang Vận chuẩn bị cho nàng.
Giang Vận thực tri kỷ, căn dặn tài xế đem đến cho các nàng mỗi người hai bộ quần áo, một bộ đồ ngủ, một bộ váy áo. Của nàng là một bộ đồ ngủ ngắn màu hồng nhạt, trông có chút giống váy công chúa. Còn Giang Vận là một bộ đồ ngủ lụa tơ tằm màu đen, không có bất kỳ một hoa văn họa tiết gì, nhưng trông lại rất hợp với cô.
Đồ ngủ hai người không giống nhau, nhưng váy áo lại giống nhau. Đều là sườn xám cách tân, nàng là màu trắng, Giang Vận là màu đen.
Không giống với lần tới thư viện, bộ sườn xám lần này không quá ôm dáng, thoải mái hơn chút.
Có vẻ Giang Vận rất thích sườn xám.
Mà nó cũng thật hợp với cậu ấy.
Không đúng, phải nói Giang Vận mặc gì cũng đẹp!
Khóe miệng Chiến Nhiêu nhịn không được cong lên. Trong lòng dâng lên một tia tự hào.
Giang Vận nói chuyện điện thoại xong, thấy tiểu nữ sinh ngồi trên giường bệnh thong thả ung dung lau tóc.
Giang Vận cất điện thoại di động đi, vươn tay ra: "Đưa cho tôi, tay cậu không tiện hoạt động."
Chiến Nhiêu ngượng ngùng cự tuyệt: "Không có việc gì, tôi chỉ bị thương có một tay, tay kia vẫn ổn a......"
"Đưa tôi."
Giang Vận không cho nàng tiếp tục cự tuyệt.
Chiến Nhiêu cũng không kiên trì nữa, đưa khăn cho cô.
Sau khi nhận lấy, Giang Vận cẩn thận lau tóc cho nàng, nhẹ nhàng từng chút, thấm khô nước đọng trên tóc nàng.
Động tác của cô rất ôn nhu, chạm nhẹ lau khẽ từng li từng tí, không để Chiến Nhiêu cảm thấy bị kéo căng da đầu dù một chút.
Thật ra, nếu suy nghĩ kỹ lại, sẽ thấy Giang Vận luôn là người ngoài lạnh trong nóng, đối phương kính cô một phần cô sẽ đáp lại ba phần, đối phương tốt với cô một chút cô sẽ tốt lại gấp mười lần. Đối với người mình để ý sẽ càng cẩn thận.
Nhưng những người như vậy luôn dễ bị hiểu lầm.
Chiến Nhiêu cảm thấy không đáng thay cô, đồng thời lại thấy bản thân may mắn, bởi vì chỉ có nàng phát hiện Giang Vận tốt.
"Chất tóc cậu rất tốt." Giang Vận nhịn không được khen một câu.
Chiến Nhiêu lập tức vui vẻ nở nụ cười: "Có thể do mẹ tôi hay làm mè đen hoàn cho tôi, phải rồi, cậu muốn ăn không? Lần tới tôi mang cho cậu nếm thử, tay nghề của mẹ tôi tốt lắm."
Nàng nhiệt tình mời, "Giang Vận, cậu có muốn đến nhà tôi chơi không? Mẹ tôi làm cơm rất ngon, ba tôi rất thích câu cá, trong nhà có không ít cá trắm cỏ ông ấy câu, đến lúc đó nấu canh cá cho cậu uống?"
Cái miệng nhỏ của nàng không ngừng nói, khóe môi Giang Vận không ngừng cong lên, đáp: "Được."
Sau khi sấy tóc cho nàng, đến lượt Giang Vận đi tắm, tắm xong Chiến Nhiêu nhất quyết muốn sấy tóc cho cô. Giang Vận có chút bất đắc dĩ nhưng cũng để nàng sấy cho mình. Lúc đang sấy thì điện thoại cô đổ chuông, là ban giám hiệu của Trung học Hồng Diệp gọi lại.
Giang Vận trò chuyện với đối phương một lúc thì cúp máy.
Chiến Nhiêu tựa lưng vào thành giường bệnh, nhìn cô, hai mắt to chớp chớp, "Giang Vận, có phải cậu giúp tôi... trút giận không?"
Nàng loáng thoáng nghe được... những người kia đã bị Trung học Hồng Diệp khai trừ.
Giang Vận không né tránh, chỉnh lại bộ đồ ngủ một chút, đi đến sofa, nằm xuống, thản nhiên đáp: "Không có chuyện gì, chỉ là chỉnh đốn lại một chút."
Không chỉ có Trung học Hồng Diệp, ngay cả hai tên côn đồ xã hội kia cũng đã bị tống lên đồn cảnh sát.
Còn sót lại chỉ có... mấy người trong trường các nàng.
Ngữ điệu nhẹ nhàng, giống như chỉ là đơn giản chà chết mấy con kiến, nhưng Chiến Nhiêu biết rõ chuyện này phiền phức như thế nào!
Kỳ thực Trung học Hồng Diệp cũng không phải một trường cấp 3 bình thường, nếu Ngân Xuyên là trường quý tộc, thì Hồng Diệp chính là quý tộc trong quý tộc, học phí ba năm một trăm vạn (hơn 3 tỷ vnđ), có thể học ở trường đó không phú cũng là quý. Trình độ xa hoa vượt xa Ngân Xuyên.
Học sinh Ngân Xuyên chỉ là những gia đình có điều kiện tốt hơn, nhưng học sinh Hồng Diệp từ lúc vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, ngay thời khắc ra đời đã được chú định trở thành người kế thừa gia nghiệp. Cho nên, chỉ cần qua ba năm trung học sẽ trực tiếp đưa sang Đại học Hồng Diệp ở nước ngoài, sau khi lấy được bằng cấp sẽ về nước tiếp quản công việc kinh doanh của gia tộc.
Đã từng có tin đồn, học sinh của Hồng Diệp chỉ cần không gϊếŧ người, thì bất kể họ làm cái gì, gia đình và nhà trường đều có thể giải quyết được.
Một đám người như vậy mà trong vòng chưa đầy ba tiếng đồng hồ Giang Vận có thể khiến nhà trường khai trừ bọn họ?
Giang Vận... rốt cuộc lai lịch của cậu là gì?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chiến Nhiêu mới phát hiện có gì đó không thích hợp.
Toàn trường các nàng đều biết Giang Vận là đại tiểu thư tập đoàn Giang thị, là bảo bối Giang gia nâng niu trong lòng bàn tay, nhưng rốt cuộc là Giang thị nào, Giang thị cụ thể là kinh doanh cái gì, dường như trong trường các nàng không có bao nhiêu người có thể nói rõ điểm này.
Nàng đã suy nghĩ lên mạng (internet) tìm kiếm thông tin, nhưng căn bản tìm không ra cái gì.
Hiện tại xem ra mọi người đều biết bối cảnh Giang gia cường ngạnh, thủ đoạn của Giang Vận cũng đủ sắc bén, thậm chí chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thế đối phó đám người Hồng Diệp kia, vậy thì...
Tại sao đám người trong trường dám trắng trợn nhắm vào Giang Vận?!
Bọn họ không sợ Giang Vận trả thù sao?
Nàng thật sự là không nghĩ ra, cho nên đã hỏi thẳng.
"Giang Vận, trong trường có nhiều người cố ý nhằm vào cậu, tại sao cậu không trực tiếp giải quyết bọn họ? Tại sao lại để...... họ khi dễ cậu trắng trợn như vậy?"
Đang cúi đầu trả lời tin nhắn, Giang Vận nghe vậy sửng sốt.
Kỳ thật Chiến Nhiêu đây là đang hỏi đến điểm mấu chốt, thân phận cùng tài lực của Giang Vận xác thật có thể quét sạch đám người nhắm vào cô bằng một cái búng tay, nhưng, cô không thể!
Bởi vì đây không phải là thế giới mà cô có thể tùy ý hoạt động, đây chỉ là một cái kịch bản!
Mọi thứ đều được sắp đặt sẵn, tất cả phát triển theo nhu cầu của nhân vật chính.
Cũng như chuyện tất cả mọi người trong trường đều biết lai lịch bất phàm của Giang Vận, đó là thứ kịch bản cần! Cần một nữ phụ độc ác lai lịch bất phàm như vậy để ngáng chân nữ chủ, xun xoe nam chủ, thúc đẩy kịch bản phát triển.
Mà người trong trường biết rõ bối cảnh cường ngạnh của cô nhưng vẫn dám đắc tội, cũng là vì kịch bản cần! Bởi vì chỉ có mọi người chán ghét nữ phụ mới tới trợ công cho nữ chủ thiện lương.
Cô được Giang gia cực kỳ sủng ái, nhưng Giang gia lại nhẫn tâm bỏ lại một mình cô ở thành phố Ngân Xuyên cùng với quản gia, đó cũng là lý do cô không thể tận dụng thế lực của Giang gia thay đổi cái gì, nhưng kịch bản lại cần chi tiết được sủng ái này để biến cô thành tấm đệm thịt người cho nam chủ giẫm lên.
Bởi vì, nếu Giang Vận không được sủng ái thì làm sao Giang gia có thể đồng ý để một cái gia tộc nhỏ như Diêm thị giẫm đạp?
Cho nên tất cả những việc này chẳng qua là bởi vì cốt truyện cần, kịch bản thiết lập mà thôi!
Kịch bản muốn cô làm gì, cô phải làm đó, không muốn cô làm gì, cô không thể được!
Hiện tại sở dĩ Giang Vận có thể xử lý đám người Hồng Diệp kia cũng là vì nữ chủ Chiến Nhiêu, nếu Giang Vận vì bản thân, cô sẽ không cách nào làm được. Hoặc nói về đoạn kịch bản lúc này ở Trung học Ngân Xuyên, cô không có cách nào thay đổi được, nếu không cô đã trực tiếp đi gặp lãnh đạo trường giải quyết rồi. Dựa theo thân phận và địa vị của cô, chỉ cần cô nói cô bị người ta bạo lực học đường trong ngõ nhỏ, đồng thời yêu cầu khai trừ những người kia, lãnh đạo trường không dám nói nửa chữ không.
Nhưng cô biết rõ, cô làm không được.
Giống như chuyện cô muốn chuyển trường, cô đã không thể gọi được cho người nhà.
Cô muốn giải quyết Lê Nguyệt, cũng phải mượn tay Chiến Nhiêu, thuận nước đẩy thuyền mới có thể.
Cho nên, thay vì nói cô là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà Chiến Nhiêu có thể nắm lấy, không bằng nói, Chiến Nhiêu là bình oxy duy nhất giúp cô còn thở được ở thế giới này.
Nghĩ đến đây, Giang Vận nhịn không được bất đắc dĩ cười: "Không phải không muốn, là không thể."
Chiến Nhiêu ngồi một bên nhìn Giang Vận.
Giờ khắc này, không biết vì cái gì, nàng đột nhiên cảm thấy nàng rất thấu hiểu Giang Vận.
Không phải không muốn, là không thể.
"Thế giới này có quá nhiều điều bất khả kháng, quá nhiều hạn chế, chúng ta sinh ra là con người, việc có thể khống chế được thật sự là quá ít. Thậm chí... có đôi khi hành vi của bản thân cũng không khống chế được."
Chiến Nhiêu nhẹ nhàng nói.
Giang Vận kinh ngạc nhìn Chiến Nhiêu.
Chiến Nhiêu cũng ngước mắt nhìn Giang Vận.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một người ngồi trên sofa, một người ngồi trên giường bệnh, cách nhau hai ba mét, nhưng dường như họ cảm nhận nhau qua từng hơi thở, nhịp tim cùng một tần số, tâm ý tương thông.
Có lẽ, có thể nói chuyện này với cậu ấy?
Hai người đều nhíu mày.
Gần như là mở miệng cùng một lúc.
Giang Vận: "Kỳ thực thế giới này là một cái kịch bản."
Chiến Nhiêu: "Kỳ thực tôi bị ai đó khống chế."
Trong nháy mắt khi lời nói ra khỏi miệng, một luồng điện xuyên qua tâm trí, hai người không hẹn mà cùng nhau hét lên một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, chìm vào bóng tối, nhưng cũng gần như trong nháy mắt, đèn một lần nữa sáng lên. Luồng điện trong tâm trí cũng biến mất.
Nhưng những lời đối phương vừa nói, một chữ cũng nghe không rõ.
Thậm chí, trong một giây đồng hồ phòng bệnh chìm vào bóng tối kia, Giang Vận tựa hồ còn thấy, phía sau Chiến Nhiêu, bối cảnh bệnh viện tựa hồ đã run giật, trong tích tắc đó, cô đã tưởng mình bị hoa mắt, bởi vì cô nhìn thấy, thế giới này giống như có một lỗ hỏng.
Là bởi vì câu nói kia của cô sao?
【Cảnh báo hệ thống!】
【Người chơi không thể tiết lộ tin tức về thế giới này cho bất kỳ ai, nếu không sẽ bị xóa sổ!】
Lần đầu tiên, Giang Vận không nghe thấy giọng điệu lười biếng của hệ thống, mà thay vào đó là giọng nghiêm túc lạnh lùng đến vô tình.
Điều này đủ để thuyết minh lần này cô phạm quy nghiêm trọng đến mức nào.
Chiến Nhiêu nói xong, nhìn thấy Giang Vận không hề phản ứng, thở dài, "Câu tôi vừa nói cậu không nghe được, phải không?"
Giang Vận hoàn hồn, "Hả? Cậu nói cái gì?"
Cô vẫn còn bàng hoàng việc thế giới này suýt nữa đã biến mất.
Chiến Nhiêu lắc lắc đầu, ôm gối nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Đây không phải lần đầu tiên, chỉ cần nàng nói ra là nàng bị khống chế, lập tức sẽ như vậy, sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn ngay.
Chỉ là... Giang Vận không nghe được, nàng cảm thấy, rất mất mát.
Hai người một người dựa vào sofa, một người nằm trên giường bệnh, đột nhiên không còn muốn tiếp tục nói chuyện, ngay cả luồng điện vừa rồi cũng không muốn tìm hiểu, thật giống như, đều ăn ý lờ đi sự kiện vừa rồi, mỗi người đều đang chìm trong một dòng suy nghĩ riêng.
Không gian vô cùng yên tĩnh.
Cho đến khi một âm báo điện tử vang lên ——
【Ding ~ Tuyến nhân duyên trong nhiệm vụ chủ tuyến của ngài có đối mới.】
Giang Vận click mở, tiến độ tuyến nhân duyên hiển thị —— 42%.
Cùng lúc đó, một âm báo điện tử khác cũng vang lên.
【Nhiệm vụ #thúc đẩy tiến độ yêu đương lên 30%# đã thành công, vận khí giá trị +1.】
【Tổng giá trị vận khí hiện tại của ngài là: 0.】
Giang Vận click mở bảng điều khiển của đối phương, quả nhiên, tiến độ yêu đương hiển thị —— 42%.
Giang Vận có thể xác định, tiến độ nhiệm vụ của Diêm Khoát, chính là tiến độ yêu đương của cô cùng Chiến Nhiêu.
Nhưng mà tại sao đột nhiên tăng vọt nhiều như vậy?
Chẳng lẽ là... bởi vì nụ hôn kia?
【Là bởi vì ngươi đã đáp lại tình cảm của nữ chủ. Tiến độ yêu đương làm sao phát triển nhiều khi là tình cảm đơn phương, dù sao cũng là yêu đương, luôn cần giá trị tích hợp từ hai bên.】 Hệ thống đột nhiên xuất hiện, lại lần nữa khôi phục trạng thái lười biếng.
Giang Vận ngẩn ngơ.
Hệ thống thấy cô không nói gì, tiếp tục: 【Ngươi nhịn không được chủ động hôn nữ chủ, còn có ý đồ tiết lộ thông tin nhiệm vụ của bản thân, này đủ để chứng minh nữ chủ trong lòng ngươi có địa vị không bình thường, cho nên hệ thống nhiệm vụ cảm giác được.】
Mặt Giang Vận hơi đỏ lên.
Không muốn tâm tư của bản thân bị người khác nói toạc ra như vậy.
Hệ thống "chậc" một tiếng.
【Ta nói những thứ này không phải để trêu chọc ngươi, chỉ là hữu nghị nhắc nhở: Giá trị tăng vọt nhiều như vậy, người ngốc đến đâu cũng sẽ phát hiện vấn đề. Được rồi, ta đi ngủ đây ~ hiu hiu ~】
Lời của hệ thống lập tức khiến Giang Vận bừng tỉnh!
____
Chú thích:
*芝麻丸【Zhīma wán】【Chi ma hoàn】: mè đen hoàn/vừng đen hoàn/viên mè đen/viên vừng đen. Nguyên liệu chủ yếu là mè đen, có công dụng bảo vệ sức khỏe, bổ gan ích thận, kiện não cường thân,... Có tin đồn ăn mè đen hoàn có thể phòng ngừa rụng tóc... (Baike Baidu).