Tống Lê căn bản không ngậm được hết lại bị anh liếʍ đến cả người tê dại, cao trào liên tục, chỉ có thể hỏng mất mà run rẩy nắm côn ŧᏂịŧ.
“Hứa Từ…” Lúc kết thúc, cô đã vô ý thức mà nỉ non.
Hứa Từ ôm cô đi tắm rửa: “Ăn no rồi?”
Tống Lê hừ hừ, không muốn nói chuyện.
Hứa Từ nói: “Em cũng chưa ăn mấy miếng, làm sao miệng đã sưng thành như vậy?”
Tống Lê hung hăng mà trừng mắt nhìn anh một cái: “Là ai để thứ đồ kia lớn như vậy, anh đi bệnh viện kiểm tra xem thế này bình thường không?”
Hứa Từ khẽ vuốt lưng cô, sau đó nghiêm túc mà suy nghĩ hai giây: “Thật ra anh không thể lớn hơn được, bởi vì chín năm trước, nó cũng lớn như vậy.”
Hứa Từ nói: “Hơn nữa em cũng kêu rất lớn tiếng.”
Tống Lê: “…”
Sau khi Hứa Từ ôm cô vào phòng tắm lại có chút hối hận, vệt đỏ trên người cô còn chưa tan sạch, không nhịn được mà phủ lên một tầng mới ở mặt trên.
Vòi hoa sen phun nước ấm ra, phòng tắm tràn đầy sương mù trắng xóa, hình dáng cơ thể của cô trở nên mơ hồ.
Tống Lê ở trong sương trắng thấy anh loát động vật cứng, sau đó nâng một chân cô lên, lại để vào cửa huyệt ướt đẫm.
Lưng dán trên kính mờ trong suốt, Hứa Từ đâm cô cao lên từng chút từng chút, Tống Lê bắt lấy bờ vai của anh, tiếng rêи ɾỉ cũng thay đổi nhiều.
“Hứa Từ… Hứa Từ…”
“Thoải mái không?”
“Thoải mái… Nhưng mà…” Tống Lê cắn môi, véo thịt rơi vào trong đầu ngón tay trên vai anh: “Ưm a… Quá lớn… Cắm đến mức em căng quá…”
Dươиɠ ѵậŧ thô to lấp đầy tiểu huyệt, còn rất căng, thịt mềm cắn đến vừa xót vừa tê. Côn ŧᏂịŧ dươиɠ ѵậŧ và gân xanh của anh thổi mạnh nếp uốn trong huyệt, nghiền qua thọc vào rút ra, mang theo kɧoáı ©ảʍ dường như gợn sóng. Anh nói anh nhẹ một chút, lực đạo lại lớn đến mức muốn nghiền nát nếp uốn trong nhục huyệt của cô.
Tống Lê bị anh đè ở trên cửa kính chơi, sương mù phòng tắm càng ngày càng nồng, ẩm ướt oi bức che miệng mũi của cô lại, cảm giác hít thở không thông và kɧoáı ©ảʍ cùng nhau tăng lên, đẩy cô lêи đỉиɦ núi.
Cô há miệng thở phì phò, dùng sức kẹp anh, Hứa Từ xoa cánh mông của cô cắm mạnh mấy chục cái, cuối cùng bắn tinh trên bụng nhỏ của cô.
Tống Lê cho rằng anh đã kết thúc, lại không nghĩ anh quay người cô lại, dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp lại đẩy môi thịt ra.
“Quá nhanh!” Cô nói.
Hứa Từ đè đôi tay của cô lại, trên cửa kính mơ hồ lập tức ấn ra vệt bàn tay ướt.
Lúc làm trước kia cô luôn nói tốc độ anh cắm quá nhanh, Hứa Từ dùng sức chống đối đi vào, ngữ khí có chút khó hiểu: “Anh còn chưa bắt đầu.”
Tống Lê bị anh đâm đến mức ngẩng đầu lên hô, nửa người bị đè ép trên cửa kính lạnh lẽo.
Vυ' tuyết trắng bị đè nặng, hai đầṳ ѵú mê người thành hai điểm đỏ, theo động tác sau người của anh cọ xát cửa kính, đầṳ ѵú nóng rát mà đau. Không khí mỏng dưới tình huống như vậy trở thành gánh nặng, cô như là bị trọng lực kéo xuống, lại vυ't lên tầng mây trên cao.
“Em là nói ưm… A… Anh cứng quá nhanh…”
Hứa Từ hôn da sau cổ của cô, hơi thở nóng người: “Cảm ơn đã khích lệ, em cao trào cũng rất nhanh.”
Tống Lê: “…”
Sương mù trong nhà quá nhiều, lúc cô cao trào đều không phân rõ là sướиɠ đến mức hít thở không thông hay là thật sự thiếu oxy.
Hứa Từ mở cửa kính ra để thở, Tống Lê mới nhìn thấy vô số dấu vết ướt đẫm trên cửa kính, phần lớn là hình dạng vυ' cô và vệt bàn tay.
Vừa rồi anh đè cô làm từng lần từng lần ở đây…
Phía dưới còn có không ít chất lỏng màu trắng nhão dính dính, cô tự mình nhìn đến xuất thần, Hứa Từ cầm vòi hoa sen làm đồ vật ở trên mặt rơi xuống, sau đó kéo cô vào trong l*иg ngực để hôn: “Lại muốn thêm một lần nữa?”
Tống Lê mặt đỏ tai hồng trong nháy mắt, cô bị anh cắm thật sự căng, cảm giác hình dạng côn ŧᏂịŧ trong cơ thể còn chưa phục hồi như cũ, hai cái đùi cũng không khép lại.
“Không cần!”