Ám Dạ No.1 (Ám Dạ Sắp Tới)

Chương 4: Vùng Đất Mới

Monroe nhìn chằm chằm vào con ngươi trắng đυ.c của Tiểu Lâm Giác, nói: "Cơ hội tôi đã cho cậu, nếu cậu buông tha, vậy thì tiếp tục đề tài vừa rồi, làm sao cậu phát hiện, tìm được tôi?

Không nói cái gì là không qua được, Tiểu Lâm Giác hít sâu một hơi, nhìn Monroe nói: "Chúng ta chú ý đến ngươi đã được một thời gian, lần trước ở Manhattan chỉ là muốn thăm dò năng lực của ngươi một chút. Tay súng bắn tỉa chỉ là công cụ để kiểm tra, cũng không ai trông cậy vào người như vậy có thể đả thương Monroe của Ám Dạ, chẳng qua đến cuối cùng cũng không thăm dò ra được năng lực của ngươi.

Nói đến đây, Tiểu Lâm Giác dừng một chút, sau khi nhìn thoáng qua vẻ mặt Monroe, tiếp tục nói: "Ba ngày trước, khi chiếc du thuyền xinh đẹp của ngươi nổ tung, ta liền ở phụ cận. Sau khi những con tàu theo dõi ngươi rời đi, ta đã đến hiện trường vụ chìm tàu và sắp xếp cho người tiến hành trục vớt. Nhưng bọn họ chỉ tìm thấy một thi thể bị nổ tung bên trong con tàu đắm..."

Lúc nói chuyện, Tiểu Lâm Giác lấy ra một tấm ảnh đặt ở trên bàn trước mặt Monroe, bên trong là một thi thể bị khâu lại. Bởi vì thi thể hư hao quá mức nghiêm trọng, đã không phân biệt được tướng mạo nguyên bản, bất quá từ hình thể cũng có thể nhìn ra thi thể này không phải là Monroe.

Monroe không nhìn thi thể trên ảnh, ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Tiểu Lâm Giác. Phản ứng này khiến Tiểu Lâm Giác có chút ngoài ý muốn, phản ứng trên mặt Monroe không phải là thứ hắn muốn nhìn thấy, sau khi chớp chớp mắt, Tiểu Lâm Giác mới tiếp tục nói: "Lúc ấy trên mặt biển chỉ có mấy chiếc thuyền như vậy, nếu thi thể bên trong con tàu đắm không phải là ngươi, như vậy, ngươi nhất định là đang trốn ở mấy chiếc thuyền còn lại. Ta đã trích xuất camera giám sát trên bến tàu, mặc dù ngươi đã rất cẩn thận, gần như tránh tất cả các máy ảnh, nhưng ta vẫn nhìn thấy ngươi trông một chiếc camera hành trình của một chiếc taxi ở bến tàu. Theo manh mối này một đường tìm xuống, rốt cục phát hiện ngươi đang ẩn thân trong một trang trại. Ta không dám vào nông trang kinh động ngươi, cứ như vậy đợi ở bên ngoài, cho đến rạng sáng hôm nay nhìn thấy ngươi đi ra..."

Không đợi Tiểu Lâm Giác nói xong, Monroe đột nhiên mở miệng cắt ngang lời hắn: "Vậy làm sao cậu phát hiện ra tôi? Bộ dạng của tôi bây giờ, coi như là người quen tại Ám Dạ cũng không có khả năng nhận ra, càng không cần phải nói là ngươi.

Nói đến đây, Tiểu Lâm Giác cười một chút, sau đó nói: "Sau khi biết ngươi ẩn thân ở nông trang, ta dùng cả đêm điều tra chi tiết của những người bên trong, bên trong có người nào, đang làm gì, ta đều nhất thanh nhị sở. Trong trang trại có mấy lão tiên sinh lớn tuổi, bất quá không có ai phù hợp với điều kiện hiện tại của ngươi. Không phải người thì còn có thể là ai khác sao? Phải không, ông Smith từ Edinburgh..." Smith là tên giả Monroe dùng khi ẩn náu trong trang trại, Tiểu Lâm Giác có thể tra được như vậy, Monroe cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

"Không thể tưởng tượng được, mấy ngày nay tôi vẫn luôn nằm trong sự giám thị của cậu..." Tiểu Lâm Giác biết chi tiết như vậy, cái này có chút ngoài dự liệu của Monroe. Hắn hiếm khi nhíu nhíu mày, một lần nữa cẩn thận đánh giá Tiểu Lâm Giác một phen, tiếp tục nói: "Hiện tại nói về cậu đi, cậu là ai? Đến tìm tôi là gì? Là muốn giữ tôi lại, chờ người của Ám Dạ đến sao?

"Thật đáng tiếc khi ngươi nghĩ như vậy..." Sau khi hít một hơi thật sâu, Tiểu Lâm Giác hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào mắt Monroe, tiếp tục nói: "Ta chỉ muốn nhìn thần tượng của mình, trong vòng tròn này, Andreas Monroe là một vị thần. Bốn người làm chủ Ám Dạ kia ăn cứt chó mới có thể muốn đem thần gϊếŧ chết, trên đời này không chỉ có một Ám dạ, mặc kệ ngươi ở nơi nào, Andreas Monroe vẫn là No.1..."

Khi nói mấy câu này, Tiểu Lâm Giác thu liễm nụ cười bất cần đời trên mặt. Monroe hầu như không thể tìm thấy sơ hở từ phản ứng trên mặt của hắn, nhưng hắn vẫn duy trì cảnh giác này với người đàn ông này. Sau một lúc trầm mặc, vị No.1 cũ của Ám Dạ này nhìn người Nhật có đôi đồng tử trắng trước mặt, thản nhiên nói:

"Xem ra cậu không chỉ đơn giản là muốn liếc mắt nhìn tôi như vậy, cái vòng tròn này nói cũng không lớn, người như cậu, tôi không thể chưa từng nghe nói qua. Lúc tìm tôi còn vận dụng nhiều tài nguyên như vậy, một mình cậu hẳn là làm không được..."

Nghe Monroe nói xong, Tiểu Lâm Giác rốt cục bắt đầu trầm mặc. Một lúc sau, hắn giơ ba ngón tay lêи đỉиɦ đầu, nói với thần tượng của mình: "Điều này không thể được nói bây giờ, nhưng tôi có thể thề rằng Tiểu Lâm Giác sẽ không bao giờ làm điều gì gây bất lợi cho Andreas Monroe. "

Lời thề như vậy tôi đã nghe quá nhiều." Monroe lắc đầu, sau đó chậm rãi nói với Tiểu Lâm Giác: "Không có lời thề nào có sức thuyết phục hơn người chết, huống hồ cậu còn chọn làm thời điểm..."

Nói đến đây, cái gọi là tươi cười trên mặt Monroe thu liễm vài phần, nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Lâm Giác, sau khi khẽ thở dài, tiếp tục nói: "Tôi rất ít khi chủ động gϊếŧ người dưới tình huống không có hoa hồng, lần này coi như là vì cậu mà phá lệ một lần. Xin lỗi, mặc kệ rốt cuộc cậu là ai, trước khi chuyện của tôi được giải quyết, không thể mạo hiểm để cho Ám Dạ có cơ hội phát hiện hành tung của tôi..."

Lúc nói chuyện, Monroe rốt cục cũng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Lâm Giác một cái. Người Nhật có đôi đồng tử màu trắng này nhất thời cảm thấy một cỗ cảm giác áp bách bài sơn đảo hải, trong phút chốc, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhìn Monroe cất bước đi về phía hắn, Tiểu Lâm Giác phảng phất đã nghe được tiếng bước chân của tử thần. Mắt thấy Monroe đã đến bên cạnh, Tiểu Lâm Giác dùng hết lực lượng toàn thân, hướng về phía Monroe đã đến bên cạnh hắn hô: "Chờ một chút! Ngươi không thể gϊếŧ ta, ít nhất hiện tại không thể..."

Monroe đã nổi lên sát tâm, ngay một khắc trước khi hắn muốn động thủ, Tiểu Lâm Giác hô một tiếng này xem như tạm thời cứu được mạng mình.

"Hiện tại không thể..." Monroe lặp lại lời nói của Tiểu Lâm Giác một lần nữa, dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu, hắn kéo ghế ngồi xuống, từ trên cao nhìn Tiểu Lâm Giác nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe được lời nói vô lý như vậy, cho cậu một cơ hội cuối cùng, vì sao hiện tại không thể gϊếŧ cậu? "

Ta không phải một người, mặc kệ là ta chết hay là biến mất ở chỗ này, đều sẽ có người đến điều tra tung tích của ta." Chuyện đã thành như vậy, Tiểu Lâm Giác đã bất chấp tất cả. Sau khi thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Monroe, tiếp tục nói: "Nếu như bởi vì ta làm rối loạn kế hoạch của ngươi, để cho Ám Dạ bởi vì ta biến mất mà phát hiện No.1 của bọn họ còn sống trên đời, vậy thì có chút mất nhiều hơn được đi?”

Cho đến khi Tiểu Lâm Giác nói xong, Monroe cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Nhưng trong mắt người Nhật, đó đã là kết quả tốt nhất. Dừng một chút, hắn hít sâu một hơi, sau đó mở bàn tay trái ra với Monroe, ngay trong nháy mắt bàn tay mở ra, trên khớp ngón tay cái đột nhiên toát ra một luồng sương mù nhàn nhạt. Trong nháy mắt sương khói biến mất, ngay tại vị trí toát ra khói sương hiện ra một vòng lửa giống như nhẫn, chỉ trong nháy mắt, liền đem toàn bộ ngón cái thiêu đứt.

Thoáng chốc, cả phòng nghỉ đều tràn ngập mùi da thịt cháy. Tiểu Lâm Giác chịu đựng mười ngón tay đau nhức liên tâm, nhặt ngón cái rơi xuống, đưa cho Monroe, miệng đồng thời nói: "Người truy tung cho Ám dạ là bạn của No.1, nếu như ta để lộ tin tức ngươi còn sống ra ngoài, ngươi có thể tìm đến anh ta, dựa vào ngón tay gãy này để xóa bỏ ta..."

Lúc này, bên trong loa phòng nghỉ vang lên giọng nói của một người phụ nữ Ý: ". Ông John Smith, xin mời ông cổng đăng ký dành cho VIP, chuyến bay đến Bắc Kinh của ông sẽ khởi hành trong 20 phút nữa.”

Monroe nhìn Tiểu Lâm Giác một cái cuối cùng, mới nhận lấy ngón tay đứt trong tay hắn. Cầm lấy hành lý của mình xoay người đi ra ngoài phòng nghỉ, vừa đi vừa nói: "Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa..." Nói xong câu đó, Tiểu Lâm Giác như trút được gánh nặng, trong nháy mắt ngã người trên mặt đất. Chờ đến khi bóng lưng Monroe hoàn toàn biến mất ở lối ra, thân thể cậu không tự chủ được rung động, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí Monroe biến mất, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc hắn ta có năng lực gì..."

Khi Tiểu Lâm Giác biến mất khỏi phòng nghỉ, Monroe đã lên máy bay đi Bắc Kinh, trong tay hắn lại xuất hiện tấm hình cậu bé gốc Hoa, sau khi uống một ngụm cà phê Ailen do tiếp viên hàng không đưa tới, Monroe nhìn cậu bé trong bức ảnh, lẩm bẩm: "Ước gì tôi có thể tìm thấy hình bóng của anh ta trên người ngươi..."

Quá trình Monroe tìm cậu bé trong bức ảnh không hề thuận lợi, bởi vì sau mười mấy năm, Trung Quốc đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, manh mối đáng thương của hắn cũng đã biến mất trong dòng sông thời gian. Sau khi đi qua hơn một nửa Trung Quốc, cuối cùng với sự giúp đỡ của một người đàn ông rất có năng lực, Monroe cuối cùng biết được người mà hắn đang tìm kiếm đang ở trong một thành phố ở đông bắc Trung Quốc.

Monroe nói tiếng Trung thực sự không tệ, sau vài lần hỏi thăm, rốt cục tìm được địa chỉ mà người có năng lực kia cho hắn. Bất quá địa phương này gần đây đang tiến hành cải tạo nhà cũ, biển số nhà của những tòa nhà cũ sắp bị tháo đỡ đã bị gỡ xuống, đại bộ phận cư dân đều đã chuyển đi, chỉ còn lẻ tẻ mấy hộ gia đình ở lại đây. Monroe đi dạo quanh mấy tòa nhà cũ nửa ngày, mới tìm được mấy người dân địa phương để hỏi thăm, cũng không nghe nói gần đó có người hàng xóm nào tên là Lâm Hoài Bộ.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, ngay khi Monroe định trở về khách sạn nghỉ ngơi, trước mắt đột nhiên có một thanh niên mười tám mười chín tuổi đi tới. Ngay khi hai người lướt qua, lơ đãng đối mặt một cái, Monroe không khỏi giật mình một chút, đi nhanh vài bước đi theo phía sau người thanh niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai anh, dùng khẩu âm tiếng Trung lưu loát nói: "Xin lỗi, xin hỏi anh có biết một người tên là Lâm Hoài Bộ không? Tuổi của anh ta sắp xỉ cậu, sống ở gần đây.

Người thanh niên quay đầu lại quan sát Monroe một phen, sau đó chớp chớp mắt, chỉ vào tòa nhà cũ ở xa xa nói: "Thấy tòa nhà cũ kia không? Nơi đó có một người họ Lâm, hình như là gọi Lâm cái gì Bộ đấy. Ông đến đó hỏi xem đó có phải là ngươi ông đang tìm không!”

“Tòa nhà kia đúng không?” Monroe nhìn theo ngón tay của người thanh niên, nhưng sự chú ý của hắn ngay lập tức lại chuyển sang người thanh niên. Sau khi mỉm cười với người thanh niên ở phía trước, Monroe mỉm cười và nói: "Thực sự cảm ơn bạn rất nhiều, không biết bạn tên là gì?" Nghe Monroe hỏi tên, người thanh niên chần chừ một chút rồi mới nói ra tên mình, đồng thời lập tức chuyển đề tài: "Gọi tôi là A Thác là được rồi, ông tìm người kia làm gì, anh ta nợ tiền ông sao? “

Anh hiểu lầm rồi, tôi là luật sư đại diện của Lâm Tôn tiên sinh, phụ thân của Lâm Hoài Bộ tiên sinh, ba tháng trước Lâm Tôn tiên sinh đã qua đời ở New York, với tư cách là luật sư đại diện của ông ấy, tôi đến đây để tuyên bố di chúc với Lâm Hoài Bộ tiên sinh. Nói đến đây, trên mặt người thanh niên tên A Thác kia đột nhiên xuất hiện một tia biểu tình quái dị. Monroe nhìn thấy liền mỉm cười, lấy ra một tấm danh thϊếp viết đầy tiếng Anh đưa cho A Thác, sau đó tiếp tục nói: "Chẳng qua quá trình tìm kiếm Lâm Hoài Bộ tiên sinh so với tưởng tượng của tôi còn khó khăn hơn, thật sự là dùng hết các loại phương pháp, mới biết được hắn ở gần đây. Nếu không phải cậu, tôi thậm chí cũng không biết vị trí cụ thể của hắn..."