Trai Thẳng Cùng Phòng Chết Dẫm Nói Tôi Là Gu Của Cậu Ta

Chương 1: Thẳng nam đáng ghét

Tiểu Mẫn đang ngủ thì bị một đợt ồn ào đánh thức, cậu vén chăn thò đầu ra nhăn nhó:

“Chủ Nhật mới sáng ra đã ầm ĩ gì thế?”

Chưa cần mở mắt cũng biết, lại là đám trai thẳng tứ chi phát triển của tên bạn cùng phòng đáng chết.

Kiến Phong là bạn cùng phòng của Tiểu Mẫn, ban đầu chỉ là sinh hoạt không hợp, về sau ngày càng cay mắt nhau, hay đúng ra là Tiểu Mẫn cực kì khó chịu với tên thẳng nam cùng phòng này.

Tiểu Mẫn ngủ rất sớm, tên điên này lại hay thức chơi game với bạn, đeo mic nói nhảm đến quá nửa đêm, giọng vừa trầm lại vừa vang, không biết cách nói nhỏ.

Hắn ta là sinh viên thể thao, khua chân động tay đều rất mạnh bạo, nhấc cái ghế hay đóng cái cửa cũng nhiều lần làm Tiểu Mẫn giật nảy mình.

Chưa kể, hắn còn có một đám bạn ồn ào, cao to tốn chỗ, cứ cuối tuần lại kéo sang phòng tụ tập, xúm vào xem ảnh mấy em gái trên mạng rồi hú hét như lũ vượn, hết sức phiền toái.

“Em trai nhỏ tỉnh rồi sao? Trời đẹp dậy sớm vận động chút đi, mỗi lần gặp tôi lại thấy cậu trắng thêm mấy phần, ngày càng không ra dáng đàn ông gì cả.”

Đây. Đây mới chính là lý do Tiểu Mẫn ghét bọn này nhất.

Không hiểu đứa nào đầu têu mà chúng luôn gọi cậu là em trai nhỏ, nói cậu không ra dáng nam nhi.

Tiểu Mẫn có ngoại hình ưa nhìn, xinh đẹp trắng trẻo, thực tế đây là gu của rất nhiều đàn chị thích kiểu bé trai xinh xắn, nhưng cậu cũng không tự tin để hẹn hò với con gái, bởi Tiểu Mẫn có một bí mật. Cậu là người song tính.

Không chỉ gương mặt có nhiều nét nữ tính, mà thân thể Tiểu Mẫn cũng phát dục hơi khác thường. Bên dưới có một hoa huyệt thay thế cho tinh hoàn, bên trên thì có một cặp ngực nhỏ xinh cup A, trắng trắng mềm mềm như bánh gạo.

Hoa huyệt không khó để che giấu, nhưng đôi vυ' lại làm Tiểu Mẫn loay hoay mất một thời gian.

Tuổi dậy thì khi chúng mới xuất hiện, Tiểu Mẫn hoang mang lắm, nhưng trải qua nhiều năm cậu cũng học được cách yêu thương cơ thể mình.

Chỉ là vẫn không tiện để người khác biết, nên ngày thường cậu sẽ dùng vải mềm nhẹ nhàng bọc ngực lại rồi mặc đồ dày rộng một chút, đến tối lên giường tắt đèn trùm chăn mới dám bỏ ra.

Thân thể không rõ giới tính, còn về phương diện tình cảm Tiểu Mẫn cũng chẳng biết mình thích nam hay nữ, vì vốn dĩ trước giờ cậu cũng chưa từng yêu ai. Thế nên mỗi khi bị trêu là không giống đàn ông, Tiểu Mẫn vẫn cảm thấy khó chịu, một phần cũng vì không ưa lũ bạn của Kiến Phong ngay từ đầu.

Ngay lúc máu nóng dồn lên đến đỉnh đầu, chuẩn bị mở miệng chửi nhau với lũ này thì Kiến Phong từ phòng tắm đi ra, nghiêm giọng:

“Im bớt đi. Chúng mày chọc cậu ta tức rồi cút về phòng là xong, còn tao thì vẫn phải ở đây đấy.”

Lời nói của hắn rất có trọng lượng, không khí yên tĩnh hẳn, Tiểu Mẫn lạnh mặt trùm chăn định ngủ tiếp, nhưng bị mất giấc luôn rồi.

Lại lồm cồm bò dậy, khoác áo che ngực ra khỏi giường. Đánh răng xong sẽ lên thư viện ngồi, còn hơn ở phòng nhìn lũ vượn này mất vui cả ngày cuối tuần.

Vừa bước ra khỏi chăn, cả căn phòng lại ồn ào.

“Đệt. Trắng vl.”

“Ôi cái đéo gì vậy. Cực phẩm như vậy sao giờ này ông đây mới phát hiện nhỉ.”

“Lông đâu? Đây là lấy chân của em gái nào lắp vào vậy?”

Mấy tên con trai xuýt xoa nhìn chân Tiểu Mẫn, cặp chân thon mềm mại chẳng thấy cơ, hai đùi cũng trắng bóc không tì vết, do cậu mặc quần đùi ngủ và áo khoác dài che lấp quần nên trông càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Khi vừa nhập học trời đã vào thu hơi se lạnh, từ đầu năm học đến giờ Tiểu Mẫn đều mặc đồ dài, mấy ngày nay thời tiết sang hè nên đêm qua cậu mới mặc quần đùi cho thoải mái, ai ngờ sáng ra đã gặp cảnh này.

Kiến Phong không nói lời nào nhưng cũng nhìn không rời mắt, hắn ta ở cùng phòng nhưng cũng là lần đầu được chiêm ngưỡng đôi chân này.

Lâu nay hắn không để ý, nghĩ lại mới thấy bạn cùng phòng lúc nào cũng rất kín đáo, mùa đông đi ngủ vẫn mặc đồ dày, mùa hè vừa dậy đã khoác thêm áo, chẳng trách da dẻ lại trắng mịn như vậy, không có cơ hội gặp nắng.

Tiểu Mẫn nhanh chóng ôm quần áo chui vào phòng tắm khóa trái cửa, lần sau phải cẩn thận hơn mới được, cậu quên mất là cứ cuối tuần lũ này lại sang đây tụ tập.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm ở ngoài khiến cậu không thoải mái vì không quen, nhưng thực ra Tiểu Mẫn ý thức được bản thân có bao nhiêu thu hút.

Sở dĩ từ lúc nhận biết được cơ thể mình khác thường, Tiểu Mẫn dần cảm thấy thoải mái hơn là còn vì một lý do nữa.

Cậu có một trang blog.