Lão nhân vừa nói xong, hư ảnh dần dần biến mất.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu đột nhiên xuất hiện một dự cảm xấu, vội vàng quỳ xuống nói: "Vãn bối nhất định sẽ nghe theo lời lão tổ tông dạy bảo, nếu vi phạm, sẽ chết không được tử tế!"
"Được rồi,lời nên nói lão phu đã nói, con tự giải quyết cho tốt, đúng rồi, thời gian trong không gian chậm hơn năm lần so với bên ngoài, con sau khi ra ngoài không cần hoảng sợ, phương pháp ra vào cũng đơn giản, chỉ cần tập trung tinh thần là được......"
Nói xong, hư ảnh hoàn toàn biến mất.
Cảnh Vân Chiêu đem tất cả lời nói đều ghi tạc trong lòng, hướng về phía hư ảnh đã biến mất khấu đầu vài cái.
Trời cao thương xót cô, làm cho cô một đời này có thể sống một cuộc sống khác.
Mím mím môi, Cảnh Vân Chiêu từ trên mặt đất đứng lên, dựa theo phương thức lão tổ tông đã nói làm một lần, quả nhiên, vừa mở mắt ra, liền trở về phòng mình.
Bất quá lúc này, bụng lại réo lên,cô lập tức nhớ tới mình có uống chén cháo trước khi tiến vào không gian.
Trong bụng sông cuộn biển gầm, nếu cô nhớ không lầm, đêm nay phải chịu đựng cơn thống khổ khi bị tiêu chảy, hơn nữa sáng ngày mai sẽ bởi vì suốt đêm bụng làm ầm ĩ mà phát sốt, cả người bệnh nặng một hồi, hơn một tuần mới khỏi.
Hơn nữa cũng đúng trong tuần này, Diệp Cầm qua đời, cô đến sức để tham gia tang lễ cũng không có, bị nhà họ Kiều và thân thích bạn bè nhà họ Diệp chỉ trích trong một thời gian dài, sau này bị ủy khuất cũng không ai để ý tới.
Cảnh Vân Chiêu khó chịu ôm bụng, lao ra khỏi phòng, lại phát hiện phòng vệ sinh bị khóa, hình như bên trong có người.
"Là chị sao? Ngại quá, bụng em không thoải mái, chị ở bên ngoài đợi một lát đi......" Giọng Kiều Hồng Diệp rõ ràng mang theo một tia ý cười.
Kiếp trước cô không làm ầm ĩ đã uống bát cháo đó, nên không có cảnh này, bất quá hiện tại, Cảnh Vân Chiêu cũng không còn biện pháp khác, trong đầu nhớ tới không gian, chỉ có thể lần nữa trở về phòng.
Bất quá ở trong không gian, bụng hiển nhiên không còn đau như vậy.
Nghĩ nghĩ, Cảnh Vân Chiêu đem cuốn thư tịch mở ra, ở phiến ngọc thứ nhất nhỏ vào một giọt máu tươi.
Nháy mắt, ánh sáng màu xanh lục tụ lại , Cảnh Vân Chiêu đột nhiên cảm thấy trước mắt choáng váng, giống như có văn tự không ngừng được sắp xếp và dung hợp lại, bất quá chỉ trong chớp mắt, nó đột nhiên xâm nhập vào tâm trí cô, trong đầu nhiều thêm rất nhiều đồ vật kỳ quái.
Cô chưa bao giờ cảm thấy đại não của mình có thể được điều khiển theo cách này, những văn tự đó dường như được khắc sâu hơn những thứ khác, chỉ cần cô nghĩ đến nó, nó sẽ tự động hiện ra.
Bất quá chỉ nghĩ đến những thứ này, trong lòng cô liền cả kinh.
Trách không được lão tổ tông nói không thể quá tham lam, chỉ một phiến linh ngọc bên trong đã ẩn chứa đồ vật còn nhiều hơn một ngàn quyển sách!
Cháo của Kiều Hồng Diệp có bỏ một ít thuốc tiêu chảy, Cảnh Vân Chiêu không ngừng tìm kiếm trong đầu, quả thật tìm được rất nhiều phương thuốc trị liệu, bất quá trong lòng cô cảm thấy bất lực, phương thuốc đều là những thứ tốt, nhưng cô hiện tại cái gì đều không có, đi nơi nào tìm thuốc? Sau khi tìm được còn phải có dụng cụ mới có thể ở không gian sắc thuốc!
Thuốc đương nhiên có thể mua, mấu chốt là, cô không một xu dính túi!
Nước xa khó cứu lửa gần, mặc kệ là Đông y hay Tây y, lúc này đối với cô đều vô dụng.
Cảnh Vân Chiêu trong lòng rối bời, buộc chính mình phải bình tĩnh suy nghĩ, để tâm trí trấn định lại, quả nhiên trong đầu lại hiện ra những thứ khác.
Bấm huyệt!
Năm ngón tay khép lại, nhẹ nhàng xoa bụng, cổ tay ấn xuống các huyệt đạo: huyệt Thiên Xu, Quan nguyên, Đại trường du,Thủ tam lý, sau đó dùng lòng bàn tay hoặc ngón tay cái xoa huyệt Khí hải......
Cảnh Vân Chiêu vội vàng làm theo hướng dẫn của linh ngọc, đến khi thấy chỗ bị ấn hơi đau, lúc này mới cảm thấy khó chịu ở bụng đỡ hơn hẳn, trong lòng vui vẻ tiếp tục xoa bóp, không bao lâu, cô càng thêm bình tĩnh, cũng hoàn toàn yên lòng.
Nhớ tới bên ngoài Kiều Hồng Diệp còn ở trong phòng vệ sinh, Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng cười.
Nếu như cô ta thích ngốc trong phòng vệ sinh như vậy? Được, tốt nhất đêm nay cũng không cần ra ngoài!