Những Người Trong Sách Muốn Thao Tôi

Chương 4.2: Chú lịch sử: May mắn tôi là người đầu tiên (H)

Cánh hoa phì đại bị đầu lưỡi ấm áp của Percy hung hăng xẹt qua, cái chạm của mặt lưỡi đối với môi hoa mềm mại mà nói quá mức thô ráp, tạo ra dòng điện chạy tán loạn, chạy đến trong miệng thiếu nữ thì đã biến thành tiếng rêи ɾỉ mềm mại.

“Đừng... Ưm a...” Cặp mông nhỏ mượt mà của cô được người đàn ông nâng lên, nụ hoa bị hắn vừa hút vừa liếʍ giống như hôn môi, sau khi đầu lưỡi đã yêu thương cánh thịt bên ngoài hoàn toàn, đẩy chúng sang hai bên bắt đầu tiến công cái động da^ʍ nho nhỏ.

Đầu lưỡi của hắn vòng quanh miệng huyệt, thỉnh thoảng thăm dò một chút rồi lại rút ra, nuốt hết tất cả dịch da^ʍ trào ra vào trong bụng. Tiếp theo đầu lưỡi cắm vào bộ phân càng lúc càng nhiều, miệng huyệt cũng bị kéo căng càng lớn, từ lúc bắt đầu kháng cự đến sau đó kẹp lại hoan nghênh, thời gian dùng cũng không quá hai phút.

Mẹ kiếp! Làm sao mà cô còn tính thời gian!

Tuy nói ý chí không thể khống chế cơ thể, nhưng phản xạ điều kiện của cơ thể vẫn tồn tại. Mặc kệ thiếu nữ muốn từ chối như thế nào, hoa huyệt chính là phản bội ý chí của chủ nhân, mở rộng cửa lớn cho đầu lưỡi linh hoạt mềm mại nhìn như không có tính uy hϊếp nào, phóng thích ra từng đợt chất lỏng bôi trơn mà hắn khai phá, cung cấp cho người đàn ông mυ'ŧ.

Điểm mẫn cảm trên vách thịt lần lượt được sờ soạng rõ ràng, mỗi một cái thọc đều chính xác và dịu dàng, làm cho cô run rẩy không thôi, sảng khoái đến mức đầu ngón chân cuộn tròn lên, tiếng từ chối trong miệng đã sớm biến khát cầu khẩu thị tâm phi, Hứa Ninh mơ hồ ý thức được mình xong rồi.

“Đừng liếʍ nữa mà, thật kỳ lạ, a ưʍ...” Kɧoáı ©ảʍ và xấu hổ chưa từng trải qua cùng nhau ập tới, nơi bị đùa bỡn tựa như một nhà máy điện, vận chuyển dòng điện kéo dài không ngừng đến tứ chi bách hài.

Không biết khi nào bàn tay và bàn chân của cô đã được tự do trở lại. Nhưng tất cả những gì mà Hứa Ninh có thể làm được là đặt tay lên đầu Percy không ngừng xoa xoa, vô lực nắm lấy mái tóc của hắn, thậm chí còn theo bản năng ấn xuống đầu hắn hạ thân của mình, phảng phất như đang khát vọng hắn sẽ tiến sâu thêm một bước.

Người đàn ông tất nhiên biết phản ứng này của cô có ý nghĩa gì, hắn gia nhập ngón trỏ dính đầy dịch da^ʍ, động tác mô phỏng quan hệ tìиɧ ɖu͙© với đầu lưỡi không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần nhô ra nho nhỏ cách miệng huyệt không xa, ngón cái cũng ấn lấy hộŧ ɭε đã bị vắng vẻ hồi lâu, không ngừng khảy khảy.

Theo tốc độ đùa bỡn càng lúc càng nhanh, cơ thể thiếu nữ cũng càng lúc càng căng thẳng, hắn trêu chọc sợi dây chức năng của giác quan của cô, tiếng kêu khe khẽ dâʍ ɖu͙© chính là bản nhạc tục tĩu mà hắn chơi ra.

“Không, ở đó! Á——” Hứa Ninh thét chói tai một tiếng, chỉ cảm thấy sâu trong cơ thể bộc phát ra một trận kɧoáı ©ảʍ cuồng loạn, tựa như sóng thần gây nên bão táp và sóng lớn, trong nháy mắt đánh cô tới cực điểm cao trào.

Trước mắt nổ tung từng đóa pháo hoa, rực rỡ làm cho tầm mắt của cô mơ hồ, thắt lưng cong lên giống như một cây cung bị kéo hết cỡ, toàn bộ huyệt nhỏ đều co rút lại, gắt gao kẹp lấy kẻ xâm nhập lại để chúng cố định ở điểm mẫn cảm và chọc càng dùng sức hơn, không ngừng kéo dài cảm giác sảng khoái.

Nước chảy ra làm tràn đầy miệng của Percy, nhỏ giọt dọc theo cằm hắn xuống giường, nhuộm khăn trải giường thành màu tối.