“Ưm, đây là đâu?” Màn đêm vừa buông xuống, Mộ Âm Âm đã bị hệ thống đưa đến một nơi xa lạ.
Xung quanh tối tăm yên tĩnh, chỉ có mấy cây đèn dầu chập chờn ở bốn phía góc phòng. Một cơn gió lạnh thổi từ cửa sổ của mái nhà trên đỉnh đầu, ánh đèn dầu càng thêm leo lét dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Mộ Âm Âm nhìn thấy một đống đồ vật có hình dáng kỳ quặc được trên bức tường tối đen, hình như là… dụng cụ tra tấn.
Những cái giá treo kỳ lạ trải rộng khắp phòng, giữa phòng còn có một con ngựa gỗ.
Một mặt tường được dựng lên từ những thân gỗ thô to, giống hệt như ngục giam ở thời cổ đại thường được chiếu trên TV, chỉ có điều nơi này khô ráo sạch sẽ hơn, trong phòng cũng không có mùi hôi hám.
Một mình ở trong căn phòng như vậy, Mộ Âm Âm vô cùng hoảng sợ, trái tim nhỏ hoang mang đập thình thịch.
Cô muốn chạy đến chỗ cửa ngục theo bản năng, nhưng đột nhiên dưới chân lại vang lên âm thanh cọ xát kỳ lạ.
Mộ Âm Âm cúi đầu nhìn, bây giờ mới phát hiện trên cổ chân của mình buộc một cái xích sắt lạnh lẽo. Xích sắt là một vòng tròn kiên cố khóa chân cô, màu đen sẫm của kim loại đối lập hoàn toàn với cổ chân trắng nõn như tuyết của cô.
Đầu dây xích còn lại buộc vào một cái vòng sắt trên vách tường.
Mộ Âm Âm cố thử nhưng cô không thể cởi dây xích ra, hơn nữa dưới sự trói buộc của dây xích, cô chỉ có thể đi được đến chỗ cửa ngục là xa nhất, kể cả cửa có mở ra, cô cũng không thể bước ra được.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hình như đang đi về phía này.
Mộ Âm Âm vui mừng nhìn đến đó, người đến đây là một nam nhân cao lớn mặc đồ cổ trang màu trắng, dáng người của hắn rất cao, khuôn mặt tuấn mỹ, giống như tất cả những gì đẹp đẽ trong trời đất này đều tụ hội trên người hắn. Chỉ có điều ánh mắt của hắn lạnh lùng không gợn sóng, cả người tỏa ra hơi thở cấm dục người sống đừng đến gần.
“Cứu ta với.” Mộ Âm Âm đeo xích chân chạy đến cửa ngục, dựa vào lan can nhìn hắn.
Khóe môi của nam nhân hơi cong lên, đẩy cửa ngục đi vào.
“Ta bị nhốt ở đây, ngươi có thể tháo dây xích giúp ta được không?” Mộ Âm Âm nhấc chân lên, muốn cho hắn xem cái chân đang bị xích của mình.
Bây giờ cúi xuống cô mới phát hiện, mình chỉ mặc một bộ trang phục tù nhân màu trắng rộng thùng thình, cũng không mặc nội y, dưới bộ đồng phục là cảm giác trống vắng, gió lạnh thổi qua âm đế của cô khiến âm đế nhạy cảm nhanh chóng sưng đỏ cương cứng.
Cũng may quần áo trên người cô vô cùng sạch sẽ, điều này khiến Mộ Âm Âm thoải mái hơn một chút.
“Ồ? Để ta nhìn xem.” Nam nhân chậm rãi ngồi xổm xuống, vén bộ trang phục tù nhân chỉ dài đến đầu gối của cô lên.
Mộ Âm Âm vội vàng vươn tay che lại, nhưng sức của nam nhân này quá lớn, vẫn vén hết quần áo của cô lên rồi.
Tiểu huyệt sạch sẽ đầy đặn cứ thế phơi bày trước mắt nam nhân, Mộ Âm Âm kẹp chân lại, dường như âm đế cũng nhận thấy sự nguy hiểm, đáng thương run rẩy.
“Đừng, đừng nhìn.” Cảm giác ngượng ngùng mãnh liệt nổi lên, khuôn mặt của Mộ Âm Âm đỏ bừng vì xấu hổ, cô không ngừng lùi lại.
Một bàn tay lớn đột ngột chạm vào tiểu huyệt của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa nắn âm đế, lòng bàn tay lướt qua viên trân châu mang đến kɧoáı ©ảʍ tê dại.
Cơ thể của Mộ Âm Âm vô cùng nhạy cảm, bị bàn tay thô ráp của nam nhân trêu chọc một lúc, tiểu huyệt lập tức tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
Bàn tay của nam nhân mạnh mẽ cắm vào giữa hai chân của Mộ Âm Âm, bẻ hai cánh môi tiểu huyệt của cô ra, moi đào miệng huyệt lẳиɠ ɭơ của cô, ngón tay nhanh chóng dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
“Vừa nãy sư muội nói, muốn đại sư huynh thả muội đi sao?” Nam nhân đột nhiên đứng dậy, bàn tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đột ngột bóp cằm của Mộ Âm Âm một cách chuẩn xác.
Mộ Âm Âm sợ hãi nhìn hắn, cảm nhận được sắp có điềm không lành về những điều sắp xảy ra.
“Có vẻ như là chưa được dạy dỗ đủ rồi. Muội nói xem, hôm nay nên cưỡi ngựa gỗ trước hay là treo muội lên rồi thao trước?” Một bàn tay khác của nam nhân bóp ngực của Mộ Âm Âm cách lớp trang phục tù nhân.