“Ký chủ sắp bị đưa lên giường của nam nhân mới, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, 3,2,1——”
“Hả?” Mộ Âm Âm căn bản không có cơ hội cự tuyệt. Trước mắt cô đột nhiên tối sầm, lúc tỉnh lại thì đã đổi chỗ khác.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là nhìn quần áo của mình, cũng may lần này còn mặc quần áo khá chỉnh tề, chỉ là thứ cô đang mặc bây giờ là một bộ cổ trang phức tạp mà thôi.
Mộ Âm Âm nằm trên giường một hồi mà không thấy có ai đến.
Chẳng lẽ hệ thống bị lỗi rồi?
Cô vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần bị côn ŧᏂịŧ cắm, kết quả lúc đến đây lại chẳng có một bóng người. Mộ Âm Âm không dám chạy loạn vậy nên đã ở trong phòng lục tung đồ đạc.
Mở một ngăn kéo ra, cô phát hiện ở bên trong chứa một loạt các khối ngọc lớn nhỏ khác nhau. Khối ngọc được làm từ ngọc bích chất lượng cao, sinh động như thật, ngay cả qυყ đầυ và tinh hoàn cũng có thể nhìn thấy rõ.
Chỉ là kí©ɧ ŧɧí©ɧ khối ngọc lớn nhất còn không bằng côn ŧᏂịŧ lớn của nam nhân làm cùng cô cả đêm hôm qua.
Mộ Âm Âm lấy khối ngọc lớn nhất ra sờ sờ, càng sờ càng thấy trong nhộn nhạo, cực kỳ nhớ côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng của nam nhân ngày hôm qua. Đáng tiếc hôm nay mình lại đổi chỗ khác rồi, chắc là sẽ không gặp hắn đâu.
Cô tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một cây cổ thụ xum xuê, bốn phía cũng không có ngọn đèn dầu nào, chắc hẳn là sẽ không có ai đi qua.
Mộ Âm Âm đóng cửa sổ đối diện giường lớn lại, cởi giày bò lên trên giường. Đầu tiên, cô tay chân vụng về cởϊ áσ ngoài, chỉ để lại yếm cánh mỏng manh bao trọn bộ ngực trắng nõn mềm mại cùng cặp mông tròn trịa, thậm chí ngay cả tiểu huyệt mịn màng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy.
Cô nằm thẳng trên giường, dùng tay bóp ngực mình, cố gắng hồi tưởng lại cảnh ngày hôm qua tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm mãnh liệt, một tay khác vươn xuống bụng nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh âm đế.
Cửa sổ vô tình bị gió thổi mở, cảnh xuân sắc trong phòng lọt vào tầm mắt của nam nhân trên cây, khiến côn ŧᏂịŧ dưới thân nam nhân ngay lập tức cương cứng. Mộ Âm Âm lại không hề hay biết…
Chờ tiểu huyệt dần dần ướŧ áŧ, Mộ Âm Âm mới tăng lực xoa nắn ở âm đế, đồng thời bóp bầu ngực trắng nõn thành đủ các loại hình dạng.
Cơ thể Mộ Âm Âm vốn mẫn cảm, dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở hai chỗ, tiểu huyệt không ngừng tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, gần như muốn làm ướt nhẹp ga giường dưới người cô.
Cô đổi sang tư thế quỳ trên giường, giống như tư thế bị cắm vào ngày hôm qua.
Hai tay Mộ Âm Âm cầm khối ngọc lớn nhất, cắm nó vào tiểu huyệt của mình từ phía sau.
Khối ngọc lạnh lẽo vừa mới cắm vào tiểu huyệt đã vô cùng khó khăn, cô phải không chế tiểu huyệt đang co rút không ngừng thì mới có thể nuốt nổi khối ngọc.
Một tay cô chống lên giường, một tay khác cầm ngọc thế ở tiểu huyệt chậm rãi cắm rút. Mặc dù kém xa côn ŧᏂịŧ nhưng cũng là đồ vật cứng rắn thô to, có thể dễ dàng chạm tới nơi nào đó mềm mại mẫn cảm trong tiểu huyệt của Mộ Âm Âm.
“Ưm… a… ưm ưm…” Chờ dâʍ ŧᏂủy̠ đủ nhiều, khối ngọc bắt đầu có thể ra vào trong tiểu huyệt tự nhiên hơn. Mộ Âm Âm không tự chủ nổi bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, tiếng rêи ɾỉ khó nhịn bật ra khỏi môi răng.
Mắt của nam nhân trốn trên cây vẫn luôn nhìn thẳng, hắn cởi nửa quần ra, tay phải cầm côn ŧᏂịŧ thô to của mình rồi nhanh chóng vuốt ve trên dưới, tưởng tượng nếu côn ŧᏂịŧ của mình có thể cắm vào cái tiểu huyệt ướŧ áŧ kia thì thật sướиɠ biết bao.
Côn ŧᏂịŧ của hắn so với khối ngọc lạnh lẽo kia thì còn tốt hơn nhiều, vừa thô vừa nóng, bảo đảm có thể làm tiểu tao hóa bên trong sướиɠ đến mức bay lên trời.
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân nhuộm một tầng đỏ nhàn nhạt, trong bóng tối lại chẳng có ai nhìn ra.