“Giản tiểu thư?” Nhân viên công tác gọi lại Giản Ngưng đang ngây người, “Cô đi thay quần áo trước đi, tổ màn ảnh đầu tiên chúng tôi sẽ chụp ngoại cảnh.”
Giản Ngưng gật gật đầu, đang muốn nhờ anh chỉ đường, phía sau liền truyền đến nam nhân quen thuộc thanh âm.
“Tôi mang Giản tiểu thư đi thôi.” Hoắc Thần nói.
Giản Ngưng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Thần đứng ở cửa dinh thự, một thân màu xám đậm tây trang phác họa ra nam nhân vai rộng eo thon, không chút cẩu thả đầu tóc tựa như ưu nhã thân sĩ, đặc biệt là anh còn đeo một bộ mắt kính khung bạc.
Một người nam nhân thật hoàn mỹ a, Giản Ngưng nhìn, lại có một loại cảm giác luân hãm, lòng đang kinh hoàng.
Nam nhân đưa tay, Giản Ngưng chỉ có thể dời bước hướng anh đi đến.
Hai người đi vào dinh thự, tiến vào thang máy, nam nhân đầu ngón tay thon dài ấn phím lầu 3, một cái tay khác đã lặng lẽ dắt lấy nữ nhân mềm mại ngón tay.
“Đây là nhà anh… Như vậy không tốt đâu.” Giản Ngưng muốn rút tay về, chính là uổng phí sức lực.
“Có nhớ anh hay không?” Nam nhân câu môi hỏi cô.
Giản Ngưng nhấp môi, cúi đầu, thang máy “đinh” một tiếng mở ra, đến lầu 3.
Hoắc Thần nắm tay cô ra tới, thẳng hướng chỗ sâu trong hành lang đi đến.
Giản Ngưng một đường lo lắng đề phòng, rất sợ sẽ gặp được người khác, rốt cuộc Hoắc Thần có vị hôn thê, bộ dáng bọn họ dắt tay một khi bị người thấy được, thân phận của cô liền sẽ có bao nhiêu xấu hổ?
Cô không muốn bị người hiểu lầm quan hệ giữa cô cùng Hoắc Thần, nhưng sự thật lại là cô đã trở thành món đồ chơi trên tay anh, không danh không phận, thậm chí liền người tình đều không phải, chỉ là bị anh giấu ở một góc tư hữu vật phẩm.
Nhưng mà chuyện liền chính cô đều không thể giải thích là, cô thế nhưng dung túng mối quan hệ như vậy, bắt đầu tham luyến tính ái vui thích, luôn nhớ đến người cô căn bản không nên nhớ kia.
Đi đến cửa phòng, Hoắc Thần đang muốn đẩy cửa, lại nhìn đến cách đó không xa vườn hoa có hai người đang ngồi, ung dung phú quý phụ nhân ngồi ở trên ghế mây, đang nhìn về hướng hai người.
Hoắc Thần mang theo Giản Ngưng đi qua.
Giản Ngưng vẫn luôn cúi đầu, tùy ý mà đi theo sau Hoắc Thần, đến khi đi vào vườn hoa, cô mới kinh ngạc ngước mắt, “Hoắc Chủ tịch, Hoắc phu nhân.”
Ngồi trong vườn hoa chính là Hoắc Anh Đông cùng vợ, cũng là cha mẹ của Hoắc Thần.
Giản Ngưng tim đập tới cổ họng, thậm chí lúc trước phỏng vấn nguyên thủ quốc gia cô cũng không khẩn trương đến như vậy, cũng may vừa mới Hoắc Thần đã buông tay cô ra, bằng không cô quả thực sẽ xấu hổ muốn chết.
“Ba, mẹ, giới thiệu một chút, vị này chính là…” Hoắc Thần ôn nhu nhìn về phía nữ nhân bên cạnh.
“Giản Ngưng.” Hoắc phu nhân kêu ra tên cô, tinh tế đánh giá, “Người thật so với trong TV còn xinh đẹp hơn.”
“Cảm ơn Hoắc phu nhân.” Giản Ngưng đáp lại, “Hôm nay lại đây chụp phim tuyên truyền, quấy rầy hai vị rồi.”
Hoắc Anh Đông trước sau vùi đầu xem báo, không có nhiều lời, nhưng thật ra Hoắc phu nhân tựa hồ còn muốn nói cái gì, Hoắc Thần đã đúng lúc mở miệng nói, “Giản Ngưng còn muốn thay quần áo, con mang cô ấy đi trước.”
Hai người rời đi, Hoắc phu nhân nhìn về phía Hoắc Anh Đông hỏi, “Hoắc Thần cùng Gia Kỳ đã bao lâu rồi không gặp mặt?”
Hoắc Anh Đông lúc này mới giương mắt nhìn bà, biểu tình một bộ ông làm sao mà biết được.
Hoắc phu nhân thở dài một hơi, “Gia Kỳ năm nay mới vừa hơn hai mươi đi? Nhớ rõ năm trước lúc hai đứa đính hôn, con bé vẫn là một đứa nhỏ, ông sẽ không tính làm hai đứa nhỏ thật sự kết hôn đi?”
Hoắc Anh Đông hơi hơi nhướng mày, không có trả lời, tiếp tục vùi đầu xem báo.
Hoắc phu nhân liếc mắt nhìn ông, “Tôi nhưng thật ra đã quên, năm ấy tôi gả cho ông cũng chỉ mới hai mươi, người nào đó đều 30, trâu già gặm cỏ non.”
Nữ nhân ngữ khí lạnh lùng.
Nam nhân lúc này mới mở miệng, “Gả cho tôi, không hạnh phúc sao?”
Hoắc phu nhân câu môi, bị nam nhân nghiêm trang ngữ khí chọc cười.