Quà vặt ở hội đèn l*иg đúng là đắt thật!
Một xâu kẹo hồ lô ngày thường chỉ bán hai xu thế mà giờ tăng giá đến tám xu, lúc trả tiền Ngải Thiên đỏ ngầu cả mắt.
"Phu quân muốn ăn không?"
Triệu Bảo Châu giơ mứt quả lên hỏi hắn, y đã ngậm một quả táo gai vào miệng nhai rào rạo, vị chua ngọt rất ngon.
"Thôi thôi."
Xâu này tổng cộng chỉ có tám quả táo gai, một cân táo gai giá mười xu, đường trắng càng rẻ hơn, nếu đưa hắn tám xu hắn có thể làm ra cả rổ kẹo hồ lô.
"Ta chỉ thèm cái này thôi, không mua gì nữa đâu." Triệu Bảo Châu nhìn vẻ mặt đau xót của Ngải Thiên lại muốn cười nhưng vẫn ngoan ngoãn để người ta cõng lắc lư, "Phu quân chúng ta đoán đố đèn đi."
Đoán đố đèn thì được, đoán đố đèn không tốn tiền.
Ngải Thiên cõng người đến chỗ hoa đăng.
Ở hội đèn l*иg nếu đoán đúng đố đèn sẽ được tặng hoa đăng, Triệu Bảo Châu nhìn trúng một cái đèn hình con bướm nên vỗ vai Ngải Thiên bảo hắn đến xem trên bảng viết câu đố gì.
【 Trong nước có cá trên núi có cừu, nói nhăng nói cuội phối thành đôi, một con không ăn cỏ trên núi, một con không biết bơi dưới nước.】
"Sao mà rối thế?" Triệu Bảo Châu gãi đầu, y quả thực không rành những thứ nho nhã này, bảo y sắp xếp nhà cửa quản lý chi tiêu không thành vấn đề nhưng gặp kiểu giải đố này đầu óc lại rỉ sét hoàn toàn nghĩ không ra.
"Phu quân, ngươi đoán giùm ta đây là gì đi."
Triệu Bảo Châu vừa ăn mứt quả vừa năn nỉ hắn, Ngải Thiên yên lặng quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ca nhi Triệu Bảo Châu này.
"Ngươi là bình hoa làm kiểng đấy à." Ngải Thiên bĩu môi, "Một chữ tươi cũng không đoán ra được sao?"
Đoán đúng câu đố, Triệu Bảo Châu hớn hở nhận lấy đèn con bướm cầm trên tay lắc lư.
"Ta làm bình hoa cũng không sao, phu quân thông minh là được rồi."
Dù sao khen người cũng chẳng mất tiền mà còn có thể xài tiền người ta nữa.
Hi hi.
*Chữ tươi (鲜) hợp từ chữ cá (鱼) và cừu (羊)