Chương 6: Tình cảm đang nóng dần lên / Tâm Tâm bị ép khẩu giao ở trong mơ (H)
Bởi vì miệng cậu vừa uống nước mật ong xong, nên nụ hôn càng thêm ngọt ngào, khiến Trịnh Hoài Nam muốn ngừng cũng không được, hắn ăn giống như một bảo bối, hắn ngậm lấy đầu lưỡi trơn mềm, liếʍ tới liếʍ lui, thỉnh thoảng sẽ mυ'ŧ mạnh vào trong miệng, hắn ngậm đầu lưỡi của cậu và không ngừng mυ'ŧ vào, cậu thiếu niên bị hắn hôn đến mức hít thở không thông và nhíu mày.
“Ưʍ...ưʍ..” Cậu thiếu niên khó chịu nghiêng đầu với biên độ nhỏ, cậu ngẩng mũi, cố gắng hấp thu dưỡng khí từ thế giới bên ngoài, cậu muốn rút đầu lưỡi về nhưng vẫn luôn không thành công, còn bị tên nhóc đang làm loạn ở trên người cắn nhẹ mấy cái.
Cũng không biết đã hôn bao lâu, khi đôi môi của cậu thiếu niên sưng đỏ, thì Trịnh Hoài Nam mới buông cậu ra một cách chưa thỏa mãn.
Trịnh Hoài Nam hơi đứng dậy, hắn vươn tay ra, hắn cởi bỏ áo ngủ trên người cậu thiếu niên ra giống như đang mở quà.
Dưới ánh đèn mơ hồ và yếu ớt, cơ thể trắng nõn của cậu thiếu niên cùng với hai chấm hồng treo trên cơ ngực gầy trông rất ngon miệng. Bàn tay của Trịnh Hoài Nam hơi run rẩy, nhưng hắn vẫn kiên định duỗi tay vào trong qυầи ɭóŧ của cậu thiếu niên, cởi nó xuống, lộ ra côn ŧᏂịŧ trẻ trung sạch sẽ của cậu thiếu niên, nó hơi ngẩng đầu bởi vì nụ hôn mãnh liệt lúc nãy.
Trịnh Hoài Nam nuốt nước miếng, hắn vội vàng cởi hết quần áo của bản thân, sau đó ngực dán vào ngực, côn ŧᏂịŧ dán vào côn ŧᏂịŧ, khiến từng tấc da thịt của mình dán chặt vào người ở phía dưới.
“ A..” Trịnh Hoài Nam thở dài một cách thoải mái, trong lòng hắn không ngừng khen ngợi da thịt tuyệt vời của cậu thiếu niên.
Thân hình của Trịnh Hoài Nam vô cùng cường tráng cao to, nước da cũng khá ngăm đen, là màu lúa mạch khỏe mạnh, hắn phủ kín cậu thiếu niên, ôm chặt lấy cậu thiếu niên vào trong ngực đến mức gần như không hề lộ ra một chút da thịt nào, hắn ôm lấy cậu thiếu niên một cách thoải mái giống như đang ôm một chiếc gối ôm cỡ lớn.
Sau khi hưởng thụ cảm giác da thịt thân mật dính vào nhau một lát, Trịnh Hoài Nam ngẩng đầu, hắn lại hôn lên môi cậu thiếu niên một lần nữa, côn ŧᏂịŧ to lớn đang dán vào côn ŧᏂịŧ của cậu thiếu niên cũng bắt đầu vuốt ve, cọ sát với côn ŧᏂịŧ trẻ trung của cậu thiếu niên, làm cho thứ đó càng ngày càng cứng.
“Ưm ...a... rất... thoải mái...” Cậu thiếu niên ở trong giấc mơ nhưng vẫn nỉ non thành tiếng, gương mặt đỏ ửng, nước miếng chảy theo khóe môi xuống gối, tạo ra một đóa hoa sẫm màu.
Đôi mắt của Trịnh Hoài Nam tối sầm lại, côn ŧᏂịŧ lại to lên, hắn không thể nhịn được nữa, hắn đứng dậy ôm đầu của cậu thiếu niên, đâʍ ѵậŧ to lớn đang không ngừng kêu gào muốn bắn vào trong miệng của cậu thiếu niên, hắn ra vào một cách hung ác.
“Ưm! Ưm ưm ưm!” Rõ ràng là cậu thiếu niên bị thao đến mức không thoải mái, cậu muốn nâng tay lên đẩy thứ đang làm bậy trong miệng mình ra, nhưng lại bị cánh tay của người phía trên đè lại, cậu chỉ có thể không ngừng dãy dụa đôi chân thon dài, dãy dụa đến mức làm nhăn tấm ga trải giường,
Nhưng cậu vẫn không thoát khỏi sự bắt nạt một cách tàn bạo.
"Ưm, Tâm Tâm, miệng em rất thoải mái, Tâm Tâm, Tâm Tâm..." Trịnh Hoài Nam nhìn côn ŧᏂịŧ to lớn của mình đang không ngừng ra vào trong miệng của người yêu, trên mặt cậu thiếu niên tràn đầy sự chống cự và đau khổ, nhưng vẫn không thể chạy trốn, cậu vẫn luôn bị mình kiểm soát, những giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt và tạo thành từng hàng, du͙© vọиɠ trong lòng lại phóng đại vô hạn.
Động tác của hắn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, hầu như lần nào cũng đâm vào tận cổ họng của cậu thiếu niên.
Cuối cùng, Trịnh Hoài Nam gầm nhẹ một tiếng, bắn toàn bộ tϊиɧ ŧяùиɠ đã kìm nén lâu ngày vào trong miệng của cậu thiếu niên, do đâm vào quá sâu, ép cậu thiếu niên không muốn bị sặc chết, thì cậu chỉ có thể không ngừng nuốt vào, ăn sạch toàn bộ thứ kia.
Sau khi bắn xong, Trịnh Hoài Nam vẫn đặt côn ŧᏂịŧ to lớn ở trong miệng cậu thiếu niên để hưởng thụ dư âm cao trào, sau đó hắn rút côn ŧᏂịŧ của mình của mình ra.
“Hu hu....khốn ...nạn...hu hu hu...” Cậu thiếu niên ở trong giấc mơ vẫn không hề biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vẫn khóc thành tiếng trông rất đáng thương.
"Được được được, anh là tên khốn." Trịnh Hoài Nam cưng chiều âu yếm ôm lấy cậu thiếu niên, hắn hôn lên gò má mịn màng trơn bóng, vô cùng yêu thương.
Đợi đến khi vuốt ve an ủi đủ rồi, Trịnh Hoài Nam xử lý sạch sẽ, mặc qυầи ɭóŧ và áo ngủ cho cậu thiếu niên.
Tất nhiên, trước khi mặc qυầи ɭóŧ, hắn đã tâm cơ để lại một vết hôn trên da thịt non mềm ở đùi trong gần mông của cậu thiếu niên, bảo đảm cậu thiếu niên sẽ không thể nhìn thấy, lại có thể thỏa mãn du͙© vọиɠ chiếm hữu của hắn, hắn rất tâm cơ.