Băng Ghi Hình

Chương 5: (GÓC NHÌN CỦA PHÓ DỤC PHẦN 2)

Edit + Beta: Go

"Đây là cái bài viết rác rưởi gì đây? Mang về viết lại cho tôi!" Phó Dục hướng về phía thư ký nổi giận đùng đùng, "Có phải cô nghĩ không muốn làm? Báo cáo nào cũng tệ hại như thế này, tôi cho các người xuất hiện ở đây chỉ cho vui thôi à?".

Thư ký Vương vô tội chịu liên lụy, cũng không dám lên tiếng giải thích, chỉ có thể yên lặng nhặt lên từng văn kiện rơi xuống đầy đất im lặng mà rời khỏi phòng.

Ngoài cửa mọi người im như ve sầu mùa đông, ai cũng không dám bước vào cảnh cửa gỗ kia đi vào làm pháo hôi.

Trưởng giám đốc bộ phận khóc không ra nước mắt nói: "Vương tỷ, tôi cũng có vài phân văn kiện chờ đưa qua cho giám đốc ký tên, phải làm sao đây."

Vương thư ký đồng tình mà nhìn chồng văn kiện trên tay hắn: "Tôi thật sự cũng không có biện pháp. Gặp giám đốc cuối tuần này cùng ăn thuốc nổ dường như giống nhau. Anh đi đưa văn kiện lúc này, cùng chịu chết có cái gì khác nhau?"

Thần sắc Phó Dục âm trầm mà nhìn chằm chằm vào di động, ánh mắt hung ác như phảng phất muôn ăn sống nó.

"Đã một tuần...... Cư nhiên còn không chủ động gọi điện thoại cho tôi. Tôi xem như cậu có chút bản lĩnh."

"Tốt, coi như cậu có năng lực! Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt, giỏi lắm!" Nói xong, liền đứng lên tùy tiện mặc thêm áo khoác rồi ra cửa văn phòng, đi thang máy đi đến hầm giữ xe.

Phó Dục bước nhanh đi đến bên cạnh xe, kéo mở cửa xe một cách nóng giận mà dẫm hạ chân ga.

Lúc này thật sự khi đã lái xe anh ngược lại không biết nên đi nơi nào.

Kỳ thật là có một chỗ muốn đi.

Nhưng bản thân thật sự lái xe đến thật sự giống như chủ động nhận thua, kia cũng quá mất mặt. Hơn nữa cậu ta cũng không phải là người quan trọng, chính mình nên để ý Vân Thư nhất mới đúng.

Do dự hồi lâu, Phó Dục vẫn là thay đổi hướng xe, đem xe đổi thành đi đến phía tây.

Cố Vân Thư mở cửa thấy là anh, giống như có điểm kinh ngạc. Nhưng rất nhanh chóng mà phản ứng lại, mời anh vào phòng.

"Anh hôm nay sao lại tới đây?" Cố Vân Thư ở hỏi người phía sau.

Phó Dục cũng không biết rốt cuộc nguyên nhân chính mình đến đây là tại sao, vì thế hàm hồ nói: "Chỉ là...Chỉ là đột nhiên nhớ tới em, thuận tiện lại đây nhìn em."

Cũng may Cố Vân Thư cũng chẳng cảm thấy hứng thú tới lý do, không tiếp tục truy vấn nữa. Chỉ là vào phòng bếp rót một cốc nước đưa cho anh: "Tới đây ngồi đi."

Phó Dục ngập ngừng nói: "Vân Thư... Anh... Chúng ta" anh định nói chúng ta một lần nữa quay lại ở bên nhau. Nhưng không biết vì sao nói được một nửa, đột nhiên cứng lai. Tựa hồ khi nói ra những lời này, sẽ như có đồ vật không bao giờ có lại được nữa.

Cố Vân Thư cắt ngang anh: "Em biết anh muốn nói cái gì," hắn cười cười nhưng mang không nhiều thần sắc vui vẻ, "Khi đó là em đã quá tự phụ, anh không cảm cẩm thấy áy náy. Huống hồ... Chúng ta xác thật là không có chính thức ở bên nhau."

Dừng lại một chút, hắn lại nói: "Nghe nói anh hiện tại đang cùng Nguyễn Kim ở bên nhau? Kia thực tốt. Cậu ấy vẫn luôn rất thích anh, anh cũng như vậy rất thích cậu ấy. Hai người thật rất xứng đôi, em mong hai người vẫn luôn hạnh phúc. ''

Cố Vân Thư còn tiếp tục mở miệng, lại bị Phó Dục sốt ruột đánh gãy: "Từ từ! Em, em nói cái gì? Anh thích Nguyễn Kim? Anh sao có thể thích Nguyễn Kim?! Anh, người anh luôn thích vẫn chính là em!"

Cố Vân Thư tựa hồ không dự đoán được anh bất thình lình thổ lộ, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Không khí trở nên có chút xấu hổ.

Sau một lúc lâu, hắn mở miệng: "Anh đang nói cái gì?" Cố Vân Thư khó chịu mang theo chút bực bội: "Em hiện tại còn thích anh là không sai, nhưng anh cũng không được ỷ vào điểm này mà trêu đùa tình cảm của em."

Phó Dục cũng không nghĩ tới bộ dạng phản ứng của hắn là như thế này, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể theo bản năng biện giải nói: "Anh không có trêu đùa em, anh thật sự nghiêm túc!"

Cố Vân Thư hòa nghi trên dưới đánh giá anh, phát hiện vẻ mặt của anh thật chân thành mà nói ra lời không có đáng tin như vậy. Hắn có điểm điên mất: "Anh có phải hay không đầu óc có vấn đề à. Chúng ta căn bản không có ở bên nhau quá lâu, anh cũng chỉ theo đuổi em một tháng, cuối cùng lại nháo nhào thành như vậy. Hơn nữa em đã xuất ngoại mười năm, anh làm sao còn thích em được nữa? Huống chi, anh nhắc tới Nguyễn Kim đều thể hiện ánh mắt này, chỉ cần không phải là người mù đều nhìn ra anh thực thích cậu ấy."

"Ánh mắt anh khi nhắc tới Nguyễn Kim? Cái gì ánh mắt? Anh nhắc tới cậu ta thì có thể ánh mắt như thế nào? Cậu ta thực sự nhát như thỏ đế, động một chút liền có thể rớt nước mắt." Phó Dục khinh thường mà nói.

"Đấy! Thật sự chính là ánh mắt như thế này, anh xem, nó lại xuất hiện." Cố Vân Thư có điểm bất đắc dĩ. "Chính anh không có phát hiện sao? Tuy rằng anh ngoài miệng nói chán ghét, nhưng đôi mắt của anh khi nhắc tới cái tên này liền sẽ không tự giác mà mang theo ôn nhu cười."

Phó Dục ngây ngẩn cả người, anh chưa bao giờ biết chính mình khi nhắc tới Nguyễn Kim sẽ có biểu tình như vậy, "Anh, anh thích cậu ta sao?"

"Anh tự hỏi lại bản thân chính mình đi. Loại chuyện này như thế nào còn muốn người khác nói cho anh." Cố Vân thư lấy đi cái ly trong tay hắn: "Nghĩ kỹ đi? Anh gần nhất cùng cậu ta cãi nhau đi, cả ngày thì mất hồn mất vía tính tình lại nóng nảy. Phó vãn đều tìm em tới oán giận. Nghĩ kỹ liền mau đi tìm cậu ấy hòa hảo lại đi, tình yêu là sự yêu cầu hai người cùng nhau nỗ lực mới có thể gắn kết đi lên. Tình cảm là món quà vô cùng đáng quý, anh phải cẩn thận gìn giữ."

Phó Dục mơ màng mà rời đi nhà Cố Vân Thư, lên xe, có chút mờ mịt. Anh hôm nay đã chịu một cú sốc thật sự rất lớn, hoàn toàn không có chút phản ứng lại nào, chờ anh lấy lại tinh thần, đã đem xe đi về nhà.

Như vậy cũng tốt, anh nghĩ. Mình hiện tại còn không biết muốn như thế nào mà đối mặt cậu ấy như thế nào.

Dù sao... Chúng ta còn có thời gian thật lâu thật lâu có thể gặp mặt được mà.