Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 70: Giáo huấn

Nếu muốn luận thân sơ, cha chồng chưa chắc hơn được cô mẫu, Lưu Triệu thị biết, tiểu cô mẫu chính là do một tay đại cô mẫu nuôi lớn, hơn nữa năm đó Thư Uyển Nương khó sinh là bà đã ở bên người chăm sóc, phần tình ý này càng làm người khác không thể thay thế.

Lưu Triệu thị thấy đệ muội không nghe vào, liền nói: “Ngươi chỉ lo muốn, A Linh cũng không phải là người cần mặt mũi, thật sự chọc giận nàng, dù ở trước mặt cha chồng nàng cũng dám phản bác, hiện tại nàng niệm tình ngươi là mợ của nàng, nếu đem chuyện này đến trước mặt của cha chồng, chính là Lưu Trang cũng sẽ bị chỉ trích.”

Tính tình của Lưu Trang có chút nóng nảy, nếu bởi vì nàng mà hắn bị cha chồng giáo huấn, về nhà khẳng định sẽ cãi nhau với nàng.

Tuy rằng trên mặt Lưu Trương thị vẫn còn khó coi, nhưng cũng không dám nhắc lại đề tài này.

Trong phòng Tú Hồng cũng có chút thấp thỏm bất an, Mục Dương Linh vỗ vỗ tay nàng an ủi, Lưu Lãng thấy không khí trong phòng có chút quái dị, liền xoay chuyển tròng mắt, tiến đến trước mặt Mục Dương Linh hỏi, “Biểu muội, qua mấy ngày chúng ta đi tới núi lõm nướng thịt ăn, chỉ mấy người chúng ta, không mang theo người khác.”

Lưu Trương thị vào nhà nghe vậy, cho rằng Lưu Lãng muốn lấy thịt huân trong nhà, vội vàng nói: “Ăn thịt nướng huân người, lại nóng trong người, nơi nào ăn ngon? A Lãng, ngươi đừng đạp hư thứ tốt trong nhà.”

Lưu Triệu thị có chút không vui, nói: “A Lãng cũng chưa nói muốn lấy thịt huân trong nhà, trước kia A Vân bọn họ cũng đi theo A Linh ăn rất nhiều thịt nướng, tại sao ngươi không nói ăn không tốt còn nóng trong người?”

Mục Dương Linh nhàn nhạt nói: “Nhị biểu mợ yên tâm đi, nhà ta còn có thịt, dùng thịt của nhà ta.”

Lưu Trương thị có chút ngượng ngùng nói: “Tuy rằng thịt đối với nhà ngươi cũng không quý, nhưng cũng đừng lấy ra ăn chơi, hiện tại thời tiết đang lạnh vào núi cũng không tốt.”

“Thẩm thẩm, chúng ta nướng thịt chưa bao giờ dùng thịt huân, đều dùng thịt mới mẻ, ăn như vậy mới ngon,” Lưu Lãng kêu lên, “A Linh vào núi chưa bao giờ ra về tay không, nhưng cho dù lợi hại, mùa đông cũng có rất ít con mồi, đến lúc đó chỉ có người nhà của chúng ta, đừng kêu những người khác.”

Tiểu Bác Văn nhân cơ hội nói: “Nhất định phải kêu Cẩu Đản.”

Cẩu Đản là bằng hữu tốt nhất của tiểu Bác Văn, Lưu Lãng gật đầu nói: “Khẳng định có tiểu tử kia, ngươi yên tâm, còn có nhóm đường đệ, cùng mấy người chúng ta là được.” Lại nhìn Tú Hồng Tú Lan nói: “Ta nói với các ngươi, đừng nhìn tay nghề nấu đồ ăn của A Linh không ngon, nhưng nướng thịt chính là nhất tuyệt, biểu thúc đều so ra kém.”

Tú Hồng nhếch miệng cười, “Ta biết, chúng ta đã ăn qua thịt thỏ mà biểu tỷ nướng.”

Lưu Lãng lập tức ghen ghét, hai tỷ muội này ở cùng một chỗ với A Linh, về sau A Linh có đồ ăn ngon chính là các nàng cùng Bác Văn sẽ là người đầu tiên ăn.

Ngẫm lại trước kia, A Linh có đồ ăn ngon, sau khi cho Bác Văn chính là tới lượt mấy huynh đệ bọn họ, hiện giờ đãi ngộ lại thấp một tầng.

Tú Hồng nhìn ra sự ghen ghét của hắn, nàng kiêu ngạo ngửa đầu.

Lưu Luân thấy thì khó chịu hừ một tiếng, đi đến bên người Mục Dương Linh, mắt trông mong nhìn nàng, “A…… Biểu tỷ, ngày mai chúng ta đi tới chỗ núi lõm được không?”

Lưu Dung cùng Lưu Dương Lưu Vân mắt trông mong nhìn Mục Dương Linh.

Mục Dương Linh phất tay nói: “Ngày mai ta sẽ vào núi nhìn xem, nếu trong bẫy rập có con mồi thì chúng ta sẽ đi tới núi lõm, nếu không có thì tính sau.”

Mấy người bọn họ hoan hô một tiếng, không khí kỳ quái vừa rồi do tươi cười mà tán đi, lúc này trên mặt Lưu mẫu mới lộ ra tươi cười.

Mục Dương Linh cùng Tú Hồng cũng đem chuyện không thoải mái vừa rồi vứt ra sau đầu, ở Lưu gia chơi nửa ngày thì cáo từ về nhà.

Mã Lưu thị đã làm tốt đồ ăn, thấy bọn họ trở về, vẫy tay cười nói: “Còn một món canh, ta còn nói lát nữa các ngươi còn chưa trở lại thì sẽ kêu cha ngươi đi kêu các ngươi, chạy nhanh đi rửa tay về phòng ngồi xuống, chúng ta ăn cơm.”

Thư Uyển Nương đang ở trong phòng bếp giúp Mã Lưu thị nhóm lửa, sau khi Mã Lưu thị tới, nàng không cần xuống bếp, thậm chí có rất nhiều việc nàng đều không cần làm, Mã Lưu thị luôn muốn cướp việc để làm.

Thư Uyển Nương không thích ứng hai ngày, thấy bà sau khi bị từ chối thì thấp thỏm bất an, biết bà bởi vì ăn nhờ ở đậu mà trong lòng bất an, cũng liền buông tay để bà đi làm, nàng ngày thường sẽ đánh trợ thủ cho bà, mấy ngày nay hình thức ở chung của hai người đã cố định xuống dưới.

Mã Lưu thị bất an, Thư Uyển Nương lại kính trọng Mã Lưu thị như bà bà, thứ nhất, bà bà của nàng là do Mã Lưu thị nuôi lớn, thứ hai, năm đó nàng sinh nữ nhi thì gặp khó sinh, chính là Mã Lưu thị đã ở bên người nàng khuyến khích an ủi, sau khi nữ nhi được sinh ra thì không muốn uống sữa, cũng là Mã Lưu thị ở một bên chăm sóc, dạy bọn họ dùng nước cơm cho nữ nhi uống, lại hầu hạ nàng ở cữ ba ngày.

Mục Dương Linh cũng không biết Thư Uyển Nương đang suy nghĩ nhiều, nàng thấy trên bàn có một mâm thịt thỏ kho tàu, nước miếng đều muốn chảy ra, nếu không phải muốn làm tấm gương cho các đệ đệ muội muội, nàng nhất định sẽ gắp lên một khối nếm thử.

Tú Hồng cũng thèm thịt, ngồi ở trên bàn mắt trông mong chờ món canh cuối cùng.

Mã Lưu thị mang canh lên, thấy bộ dáng vội vàng của bọn họ, cười nói: “Biết các ngươi đã đói bụng, nhanh ăn đi, hôm nay thịt kho tàu tràn đầy một chậu, đủ các ngươi ăn.”

Thư Uyển Nương nhìn thịt thỏ, cảm thấy dầu mỡ, vội vàng chuyển ánh mắt qua nơi khác, may mắn nói: “Cũng may nhà của chúng ta là thợ săn, bằng không nuôi không nỗi hai đứa nhỏ này a.”

Mục Thạch không thịt không vui, Mục Dương Linh ăn uống hoàn toàn giống như cha nàng, người nhìn nhỏ, khi ăn cũng không ít, cơm trưa cùng cơm chiều đều là ba chén cơm, một bồn thịt lớn, rau xanh cũng không thể thiếu, tuy rằng nàng chỉ ăn mấy chiếc đũa, nhưng nhất định phải có.

Bác Văn càng thích ăn rau xanh, nhưng đó là so sánh hắn cùng cha và tỷ tỷ, nếu so sánh cùng người bên ngoài, tiểu tử này ăn thịt cũng thực hung tàn.

Hai đứa nhỏ này mà đầu thai ở nhà người khác, thật đúng là nuôi không nỗi.

Cũng chỉ có Mục gia mới có thể bảo đảm mỗi ngày đều có thịt để ăn.

“Có thể ăn chính là phúc,” Mã Lưu thị mỉm cười nhìn bọn họ, “Hiện tại ăn nhiều, lớn lên mới cao to cường tráng, về sau càng có sức lực, cũng có bản lĩnh hơn người khác.”

Đối với nông dân, sức lực cùng sự chăm chỉ được ưu tiên hơn.

“Ngươi nhìn Thạch Đầu hiện tại không phải càng có tiền đồ hơn người khác? Đó là bởi vì hắn lớn lên cao to cường tráng, sức lực lại lớn.” Mã Lưu thị ngược lại nhìn về phía hai cháu gái, nói: “Ta chỉ hy vọng các nàng về sau có một nửa bản lĩnh của A Linh là đủ rồi.”

Mục Dương Linh vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Dì bà yên tâm đi, nhóm biểu muội tâm linh thủ xảo, nhất định có tiền đồ hơn ta.”

Lúc này, không khí ở Lưu gia lại có chút đình trệ.

Ban ngày bởi vì có đám người Mục Dương Linh ở đó Lưu mẫu mới không so đo nhiều, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại người nhà, bà cũng không cần cố kỵ mặt mũi của người khác, đầu tiên là mắng Lưu Trương thị một trận, cuối cùng nói: “Đừng cho là ta không biết những tâm tư đó của ngươi, ngươi tốt nhất đều thu hồi chúng nó lại, Lưu gia chúng ta thiếu Mục gia, toàn bộ thôn Lâm Sơn đều thiếu Mục gia, nếu ta biết ngươi lại nói những lời lung tung rối loạn đó với A Linh, ngươi cứ trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ đi.”

Lưu Trương thị biến sắc, bị đuổi về nhà mẹ đẻ, chính là chuyện vô cùng nhục nhã.