Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 44: Tặng lễ

Lời đồn đãi gì đó, đương sự luôn là người cuối cùng mới biết đến.

Mã Lưu thị mỗi ngày vội đến mức thời gian uống miếng nước đều không có, càng không thể biết, cho nên bà chỉ đơn thuần nghĩ rằng Mục Dương Linh tới đây thăm bà mà cảm thấy rất cao hứng.

Bà biết Thư Uyển Nương là một đại tiểu thư không biết trồng rau, cho nên bà đi tới vườn rau hái các loại rau mỗi thứ một ít, lại cầm không ít rau ngâm cho Mục Dương Linh mang về, nói: “Nương của ngươi còn ba tháng nữa sẽ sinh ? Đến lúc đó trời cũng lạnh, trong ruộng cũng không có việc để làm, ta sẽ đi hầu hạ nàng ở cữ, ngươi trở về hỏi nương của ngươi một chút, nếu không chê tay chân của ta thô, ta sẽ chuẩn bị vải đỏ.”

“Dì bà nói gì vậy, nương của ta thường nhắc với ta mãi, năm đó nàng sinh ta ba ngày đầu chính là ngài đã hỗ trợ chiếu cố, bằng không trong nhà chỉ có cha nương của ta, bọn họ tuổi lại nhỏ, ngay cả cách ôm hài tử cũng không biết.”

Mã Lưu thị bật cười, “Ngươi đứa nhỏ này, cha nương của ngươi lúc ấy tuổi cũng không nhỏ, cha ngươi hai mốt tuổi, nương của ngươi cũng có mười bảy tuổi.”

Mục Dương Linh cúi đầu, lão nương mười sáu tuổi đã hoài thai mình, tuổi còn không nhỏ a? Năm đó nàng được sinh ra sau khi biết được tuổi tác của lão nương còn bị dọa cho nhảy dựng đâu.

“Được rồi, ngươi mau trở về đi thôi, lần sau đồ ăn không đủ lại đến chỗ của dì bà lấy thêm.”

Mục Dương Linh trở về ném đồ vật xuống liền đi tìm nhị cữu gia, Thư Uyển Nương quay đầu hỏi Mục Thạch, “Mấy ngày nay A Linh cùng Nhị cữu cữu thường ghé vào nhau, cũng không biết có chuyện gì.”

Mục Thạch không thèm để ý nói: “Yên tâm đi, chuyện mà Nhị cữu cữu muốn làm còn phải đi tìm Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu không đáng tin cậy, không phải còn có Đại cữu cữu hay sao?”

Mục Thạch đoán không sai, vừa nghe nói bà cốt tìm được lý do tốt như vậy, Lưu Nhị Tiền liền cười hắc hắc, vỗ tay nói: “Ta đi tìm đại cữu gia của ngươi, tìm người đi thôn Tây Sơn đòi lại ruộng đất của dì bà ngươi, hừ, ta xem Mã Đại Quý hắn còn có lý do gì để thoái thác.”

“Nhị cữu gia, bà cốt cũng quá liều mạng, có phải bà ta cùng Mã Đại Quý có thù ?”

“Làm sao ta biết? Ngươi muốn biết thì tự mình đi hỏi bà ta, được rồi, chuyện còn lại ngươi cũng đừng trộn lẫn, loại chuyện cãi nhau này còn phải nhờ tam cữu gia bọn họ tới. Tài ăn nói của hắn có thể làm cho người chết sống lại.”

Mục Dương Linh do dự, “Tam cữu gia không phải là người nhà của chúng ta, hắn có thể hỗ trợ?”

Lưu Nhị Tiền trầm mặc một lát, nói: “Nếu không, ta đem hai bầu rượu qua? Nhưng tuổi của ta còn lớn hơn hắn, cũng quá rớt bối phận.”

“Nếu ngươi không nguyện ý thì có thể kêu biểu cữu bọn họ đi, lại lấy tiền đi lên trên trấn cắt hai cân thịt, mua một con gà trống, quay đầu lại ta mang theo tôn tử của hắn tới núi lõm, đưa hai con thỏ hoang cho hắn đem trở về, hắn khẳng định sẽ nguyện ý.” Không muốn cũng phải nguyện ý.

Lưu Nhị Tiền đau mình nói: “Cái này xài hết bao nhiêu tiền a.”

“Không có việc gì, quay đầu lại ta sẽ săn thú cho ngài, ngài đem lên trên trấn bán được tiền thì ngài giữ lại trợ cấp cho bản thân , hiện tại cha ta cách một ngày sẽ đi một chuyến đến huyện thành, sinh ý của chợ trên trấn đã ngừng.”

Chuyện đã làm được một nửa, Lưu Nhị Tiền tự nhiên sẽ không từ bỏ, chỉ có thể một bên đau lòng, một bên bỏ tiền kêu nhi tử đi lên trên trấn cắt thịt mua gà trống, còn muốn đem chuyện tốt mà hắn làm nói cho đại ca một tiếng, loại chuyện mời người ra mặt này, tự nhiên vẫn là đại ca ra mặt.

Vào lúc ban đêm, Mục Thạch được người mời tới đại viện của Lưu gia, có hơn hai mươi người đang thương nghị.

Tình huống xem ra cũng rất tốt, Lưu Đại Tiền không có khả năng sẽ bỏ tiền để đòi lại công đạo cho đại tỷ, đương nhiên hắn cũng sẽ không đem chuyện tốt mà đệ đệ cùng Mục Dương Linh đã làm nói cho bọn họ, chỉ nói hôm nay Mục Dương Linh đã đi thăm cô mẫu, ở thôn Tây Sơn nghe được một lời đồn đãi.

Lưu Đại Tiền nói: “Ý tứ của ta, trước tiên sẽ kêu người âm thầm hỏi thăm, nếu giống như lời nói của A Linh, chúng ta cũng muốn Mã gia đưa ra một công đạo, mấy năm nay, bởi vì thanh danh này, không chỉ có cô mẫu ở thôn Tây Sơn sống không tốt, cô nương của Lưu gia ta gả ra ngoài ở nhà chồng cũng phải thu hồi tính tình, phải thật cẩn thận để sinh hoạt, tâm của ta không phải không đau, không phải không hận, hiện giờ có cơ hội, có đạo lý nào lại kêu khuê nữ của Lưu gia chúng ta chịu tội.”

Người ở đây, ai không có nữ nhi?

Bởi vì thanh danh của Mã Lưu thị, bên ngoài cũng có một loại giọng nói, nói nữ nhi Lưu gia trời sinh mệnh cứng, tuy rằng không đến mức làm cho nữ nhi của Lưu gia bọn họ không gả được, nhưng lại làm các nàng không duyên cớ thiếu đi sự lựa chọn cùng nhiều thêm sự cẩn thận.

Trong nhà có nữ nhi nhiều đã dẫn đầu tỏ thái độ, “Chúng ta nghe theo đại bá, đại cô mẫu bị Mã gia gây họa, hiện giờ nếu đã biết chân tướng, tự nhiên không có khả năng sẽ ngồi xem mặc kệ.”

Có người đi đầu, phía sau liền dễ dàng hơn nhiều, mọi người đều sôi nổi hưởng ứng.

Lưu Đại Tiền đã chọn ra hai thanh niên trai tráng ở trong tộc có chút cơ linh đi cùng hắn tìm hiểu tin tức trước, sau đó lại tính toán.

Lưu Đại Tiền nói: “Hiện tại đã sắp hết thu hoạch vụ thu, người ở lại thì lấy lúa ở trong nhà ra phơi nắng, muốn bán lương thực cũng phải nắm chặt thời gian, mấy ngày nay quản sự của nhà Lưu viên ngoại đã thường xuyên chuyển động ở trước cửa thôn của chúng ta, giá lương thực không biết khi nào sẽ thay đổi, chờ đến lúc mọi người đem lương thực mới cất vào trong hầm, khi đó mọi người đều đã rút ra được thời gian, đến lúc đó liền đi thôn Tây Sơn một chuyến.”

Nghe nói để lại thời gian chuẩn bị, mọi người càng vừa lòng.

Lưu Đại Tiền giữ lại tam đệ Lưu Đại Trụ.

Lưu Đại Trụ cùng Lưu Đại Tiền cũng xem như là đường huynh đệ, cùng một tổ phụ, bởi vì khi còn nhỏ Lưu Đại Trụ đã được đưa đến trên trấn làm học đồ, đầu óc rất linh hoạt, lại biết cách ăn nói, mấy thôn xung quanh ít có người có thể nói qua hắn.

Tâm tư của Lưu Đại Tiền cùng Lưu Nhị Tiền giống nhau, nếu có thể mời Lưu Đại Trụ, việc mà bọn họ muốn thương lượng khả năng thành công ít nhất sẽ tăng thêm hai thành.

Lần trước Lưu Đại Trụ cũng đi theo đến thôn Tây Sơn, nhưng tận tâm hay không tận tâm, xem biểu hiện liền biết, hắn chính là một người đã thành tinh, sẽ không dễ dàng đắc tội người khác, muốn hắn ra mặt hỗ trợ thì phải có ích lợi thực tế.

Mặc dù Lưu Đại Tiền không thích cách làm người của hắn, nhưng vì tỷ tỷ, hắn cần phải ra mặt, dù sao cũng chỉ tốn mấy phần lễ.

Lưu Đại Tiền đem lễ vật mà Lưu Nhị Tiền đã mua đẩy cho hắn, cười nói: “Đại Trụ a, chuyện của đại đường tỷ ngươi còn phải nhờ ngươi nhọc lòng a, ngươi cũng biết, ta và nhị ca của ngươi đều là người có miệng lưỡi vụng về, cũng không biết cách ăn nói, cho nên lúc sau đi thôn Tây Sơn, đều phải dựa vào ngươi xung phong.”

Lưu Đại Trụ hút thuốc lá sợi cũng không nói chuyện, Lưu Nhị Tiền biết hắn ghét bỏ lễ mỏng, âm thầm tức giận, Lưu Đại Tiền trầm ngâm một lát, nói: “Nếu ngươi thật sự có thể giúp đại đường tỷ của ngươi lấy lại những ruộng đất đó, quay đầu lại lúc ăn tết ta sẽ cho Lưu gia ngươi một đại hồng bao.”

Trong dịp lễ tết đại hồng bao chỉ dành cho trưởng tôn ruột thịt, là một bao lì xì màu đỏ bên trong có chừng 600 văn tiền.

Cái lễ này cũng không nhỏ.

Lưu Đại Trụ trên mặt lộ ra tươi cười, cười ha hả nói: “Đại ca nhị ca cùng ta khách khí cái gì? Đại đường tỷ cũng là tỷ của ta, ta tự nhiên sẽ giúp đỡ tỷ ấy, ngài yên tâm, quay đầu lại đi thôn Tây Sơn, cho dù phải liều mạng thì ta cũng muón giúp đại đường tỷ lấy lại ruộng đất của đại cháu trai.”

Lưu Đại Tiền mỉm cười gật đầu, “Vậy vất vả Đại Trụ, được rồi, ngươi đi về trước đi.” Nói xong cầm theo lễ vật đưa hắn ra cửa.

Lưu Đại Trụ tiếp nhận đồ vật ở trên tay, phất tay nói: “Đại ca trở về đi, ta tự mình trở về, đường đi cũng không xa lắm.”

Đúng là không xa, hai nhà chỉ cách có ba hộ.

Lưu Đại Tiền nhìn thân ảnh của hắn biến mất trong bóng đêm, lúc này mới thở dài một tiếng, quay đầu lại nhìn nhị đệ nói: “Được rồi, về đi.”

Lưu Nhị Tiền tức giận đến nghiến răng, “Về sau khuê nữ của hắn xảy ra chuyện, tốt nhất đừng tới tìm ta, bằng không……”

Lưu Đại Tiền liền đánh một cái tát qua, quát: “Nói bậy bạ gì đó? Sao có thể nói chất nữ của mình như vậy? Ngày mai ngươi đi nói một tiếng với A Linh, đừng đưa con thỏ cho tôn tử của hắn, không cần chiều hư hắn, đồ vật kia còn không bằng tự mình ăn đâu.”

Lưu Nhị Tiền vội đuổi theo, thấp giọng nói: “Đại ca, A Linh nói trong rừng thỏ hoang đã thành hoạ, nàng nói hiện tại vào núi cũng không cần cung tiễn, chỉ cần làm bẫy rập là có thể nhặt đi lên trên trấn bán.”

Lưu Đại Tiền nhíu mày, “Ngươi muốn nói gì?”

Lưu Nhị Tiền ngượng ngùng một chút, nói: “Hài tử kia hai ngày trước đã nói cùng ta, muốn nhân lúc rảnh rỗi mang mấy người cữu cữu của nàng vào núi, tốt xấu gì cũng có thể săn một bữa ăn ngon cho người trong nhà, nếu có thể săn nhiều thêm mấy con, làm thành thịt khô chờ đến mùa đông để thêm chút thức ăn mặn cũng tốt a.”

Lưu Đại Tiền trừng hắn, “Ta thấy ngươi đang rất thèm? Nói là dẫn bọn hắn vào núi, mấy tiểu tử 18 tuổi kia cũng từng đi theo Thạch Đầu vào trong núi học bố trí bẫy rập, có khi nào thì săn trúng? Có thể có con mồi tất cả đều nhờ Thạch Đầu một lần nữa sửa lại cho đúng, ta không cho phép các ngươi đi chiếm tiện nghi của bọn họ.”

Lưu Nhị Tiền dậm chân, “Đại ca, hiện giờ đã không phải là mấy năm kia, cuộc sống của mọi người cũng không tốt, giúp đỡ lẫn nhau có cái gì không tốt?”

“Ta nói không được chính là không được.”

“Ta thấy ngươi chính là cố chấp,” Lưu Nhị Tiền cũng buồn bực, nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, chúng ta không chiếm tiện nghi của Thạch Đầu, nhưng lại chiếm tiện nghi của A Linh, hài tử kia mỗi ngày đều khai tiểu táo cho mấy hài tử trong thôn, không chỉ phí tinh lực, phí thời gian, còn phí dầu muối, còn không bằng sai sử mấy người cữu cữu của nàng vào núi bắt bọn hắn làm việc đâu, tốt xấu gì mấy hài tử cũng không cần mắt trông mong đi theo phía sau mông của nàng, nàng cũng không cần mỗi lần từ trên trấn trở về còn kêu hài tử chạy đến chỗ núi lõm để hầu hạ một đám tiểu hài tử.”

Lưu Đại Tiền lập tức không nói chuyện.