Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 26: Tây sơn thôn

Ngọn núi ở phía sau Mục gia được gọi là Trù Sơn, vây quanh hơn phân nửa huyện Minh Thủy. Trù Sơn là nơi rừng sâu núi thẳm, nơi này có rất nhiều động vật hoang dã và quả dại, trong đó có nhiều nhất là dã táo, có thể nói, Trù Sơn không chỉ là nửa tấm lá chắn của huyện Minh Thủy, còn là địa phương mà bá tánh dựa vào để sinh hoạt.

Trù Sơn nằm ở phía sau Mục gia kéo dài một đường từ phía đông đến bên này là điểm cuối, cho nên người của huyện Minh Thủy đã đặt tên cho ngọn núi bên này là Tây Sơn hoặc là đuôi nhỏ của Trù Sơn.

Mục Dương Linh muốn đi từ thôn Lâm Sơn đến thôn Tây Sơn, chỉ cần đi qua đầu ngọn núi bên kia, trước kia thôn dân của hai thôn vì để thuận tiện, đã làm một con đường nhỏ, so với đi đường lớn phải vòng qua Tây Sơn thì nhanh hơn nửa canh giờ.

Mục Dương Linh đã có thói quen đi lại ở trong núi, cho nên nàng cũng không sợ, nàng cõng một cái sọt ở trên lưng có sức nặng bằng cơ thể của mình, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi lên núi, dọc theo đường đi còn cảm thấy rất vui vẻ, nàng ngắt một bông hoa, cất tiếng hát nho nhỏ đi về phía trước.

Đường nhỏ lâu ngày không có người lui tới cho nên cỏ dại đã mọc lên rất nhiều, cũng may còn có thể nhìn ra dấu vết, Mục Dương Linh vừa ca hát vừa nhảy qua các tảng đá, cầm bông hoa quất lên đồ vật ở ven đường đi chậm rãi về phía thôn Tây Sơn.

Từ trong núi đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được thôn trang ở dưới chân núi, có mấy hộ nhà đã bay ra khói bếp, Mục Dương Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, còn chưa tới chính ngọ, hiện giờ tầm khoảng 11 giờ.

Mục Dương Linh ước lượng sức nặng của cái sọt, thầm nghĩ: “Thời gian này vừa vặn tốt, không quá sớm, cũng không quá muộn.”

Mục Dương Linh không biết nhà của dì cả bà ở nơi nào, chỉ có thể đi vào trong thôn để hỏi thăm, cho nên nàng cõng sọt chạy xuống dưới chân núi.

Mã Trương thị đang ở trong nhà lựa chọn hạt thóc, nhìn thấy một tiểu cô nương đang cõng một cái sọt lớn chạy từ chân núi bên kia tới đây, còn rất lạ mặt, khó tránh khỏi nhìn nhiều hai mắt, ai ngờ tiểu cô nương lại chạy tới chỗ của nàng.

Mã Trương thị chỉ có thể dừng tay, tiểu cô nương giơ lên gương mặt tươi cười hỏi nàng, “Vị đại thẩm này, ngài có biết nhà của Lưu bà bà được gả từ thôn Lâm Sơn tới đây đi như thế nào không?”

Từ thôn Lâm Sơn gả tới đây, còn được gọi là Lưu bà bà, chẳng phải chính là thím của nàng?

Mã Trương thị liếc mắt trên dưới đánh giá tiểu cô nương một cái, hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi từ đâu tới đây? Tìm Lưu bà bà có chuyện gì?”

“Ta từ thôn Lâm Sơn tới đây, Lưu bà bà là dì bà của ta, đại thẩm, ngươi có biết nhà của dì bà ta đi như thế nào không?” Mục Dương Linh chưa nói mình tới đây để làm gì, chỉ nói ra thân phận của mình.

“Biết, thì ra thím của ta là dì bà của ngươi, vậy ngươi phải gọi ta một tiếng biểu thẩm mới đúng, dì bà của ngươi là thím của ta.” Mã Trương thị, nói: “Ngươi chờ một lát, ta đem hạt thóc về nhà lại dẫn đường cho ngươi.”

“Cảm ơn đại thẩm.” Vị thân thích rẽ trái rẽ phải này, Mục Dương Linh tình nguyện kêu nàng một tiếng đại thẩm.

Nhà của Mã Trương thị ở cách đó không xa, cho nên rất nhanh đã ra tới, nàng tò mò nhìn cái sọt của Mục Dương Linh, hỏi: “Trong này đựng cái gì?” Nói xong liền duỗi tay muốn lấy.

Giống như sau lưng của Mục Dương Linh có thêm đôi mắt, nàng đi nhanh vài bước, làm nàng ta ra tay thất bại, vừa đi nhanh vừa cười nói: “Cũng không phải là thứ tốt gì, chỉ là một chút đồ ăn trong nhà trồng, nương ta nói đã lâu không có tới đây nhìn dì bà, kêu ta mang theo tới đây.”

May mắn lúc còn ở trong núi, nàng lo lắng ánh mặt trời sẽ phơi đến con mồi ở bên trong, cho nên đã hái không ít lá cây đặt vào sọt để che giấu.

Mã Trương thị có chút ngượng ngùng, nói: “Là dưa chua và vài thứ linh tinh mà nương của ngươi làm?” Thấy Mục Dương Linh chỉ ngây ngô cười cũng không đáp lại, lại hỏi: “Ngươi nói thím của ta là dì bà của ngươi, vì sao từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy ngươi?”

“Đây là lần đầu tiên ta đi tới nơi này, tự nhiên là đại thẩm chưa từng nhìn thấy ta.” Mục Dương Linh nhìn chung quanh, hỏi: “Đại thẩm, nhà của dì bà ta còn xa không?”

“Không xa, nhà của dì bà ngươi chính là mấy gian phòng bằng gạch mộc ở đằng trước.”

Mục Dương Linh ngẩng đầu nhìn qua, không khỏi dừng lại bước chân, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một căn phòng làm bằng gạch mộc hết sức tồi tàn, ba gian phòng gạch mộc nằm sát bên nhau, trên mái tường có treo thưa thớt vài tảng đất, Mục Dương Linh tin tưởng, chỉ cần gió lớn một chút, chỉ sợ căn phòng này sẽ sụp đổ, đằng trước nhà là tường vây được xây bằng bùn đất đại khái cao 1 mét.

Mục Dương Linh không nghĩ tới nhà dì cả bà lại nghèo như vậy, cho dù cuộc sống của người ở thôn Lâm Sơn không phải rất tốt, thì cũng không có căn phòng nào tồi tàn như vậy.

Mã Trương thị cũng không biết căn phòng này đã làm cho tâm hồn của Mục Dương Linh chấn động, nàng đi ở phía trước dẫn đường nói: “Đi thôi, lúc này dì bà của ngươi phỏng chừng đang ở trong ruộng, cũng không biết nhóm biểu muội của ngươi có ở nhà không.”

Bởi vì Mục Dương Linh có dinh dưỡng tốt, cũng thường xuyên luyện võ, nên bề ngoài của nàng lớn hơn nhiều so với những nữ hài tử chín tuổi khác, ở trấn trên cùng trong huyện còn chưa nhìn thấy rõ ràng, nhưng ở nông thôn, Mã Trương thị cho rằng nàng đã 11-12 tuổi, rốt cuộc dưới tình huống mọi người đều ăn không đủ no, thân thể đều gầy yếu thì dáng người của Mục Dương Linh đúng là giống như của một nữ hài tử 11-12 tuổi nên có.

Mã Trương thị đẩy ra cửa của nhà dì cả bà, cao giọng hô: “Tú Lan, Tú Lan, ngươi có ở nhà không? Nhà ngươi có khách tới.”

Một tiểu cô nương gầy gầy yếu yếu từ trong phòng bếp chạy ra ngoài nhà chính, đề phòng nhìn Mã Trương thị, Mục Dương Linh cẩn thận nhìn xem thì mới phát hiện đúng là tiểu cô nương mấy ngày trước nàng đã nhìn thấy.

Tiểu nữ hài bảy tuổi, nhưng chỉ có bộ dáng năm tuổi, đôi mắt ở trên gương mặt nhỏ đang mở to thấp thỏm bất an nhìn Mã Trương thị, làm Mục Dương Linh cảm thấy rất chua xót.

Nàng chủ động tiến lên, “Biểu muội, ngươi còn nhớ ta không? Hai ngày trước chúng ta đã gặp nhau ở trấn trên.”

Lúc này Mã Tú Lan mới nhìn thấy Mục Dương Linh, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng, gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi là biểu tỷ nhà biểu thúc.”

Trên mặt của Mục Dương Linh lập tức tươi cười, khen nói: “Biểu muội có trí nhớ thật tốt, nương của ta đã kêu ta đi tới đây nhìn xem dì bà, lần trước cha ta trở về có nói là gặp được dì bà, nương ta mới nhớ tới dì bà trước kia đã từng ướp dưa chua cùng đậu que, ăn rất ngon, đúng lúc nương của ta đang mang thai, đặc biệt rất thích ăn đồ chua, cho nên kêu ta tới đây nhìn xem nhà của ngươi có ướp nhiều dưa chua cùng đậu que hay không.”

Mã Trương thị nhíu nhíu mày, khinh bỉ nhìn thoáng qua Mục Dương Linh, thấy nàng cõng cái sọt có trọng lượng hơi nặng, liền cho rằng nàng che lá cây ở phía trên là vì mặt mũi.

Khó trách không cho nàng nhìn, thì ra bên trong cái gì cũng không có, thì ra là tới cửa tống tiền.

Trong nháy mắt Mã Trương thị cũng không còn hứng thú, lười biếng nói: “Nếu đã dẫn ngươi tới đây, coi như ta đã hết việc, ta đi về trước.”

“Cám ơn đại thẩm đã dẫn ta tới đây.” Mục Dương Linh đầy mặt tươi cười tiễn Mã Trương thị ra ngoài.

Mã Tú Lan nhìn thấy Mã Trương thị rốt cuộc cũng đi rồi, liền âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn Mục Dương Linh cười nói: “Biểu tỷ, ngươi nhanh vào trong phòng, ta đi kêu tổ mẫu cùng tỷ tỷ trở về.”

Mục Dương Linh nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nói: “Không cần cố ý đi kêu, canh giờ này bọn họ cũng sắp trở lại, có phải ngươi đang nấu cơm? Ta giúp ngươi làm.”

Mã Tú Lan trở nên rối rắm, tổ tôn ba người các nàng mỗi ngày vào lúc giữa trưa chỉ ăn cháo, món ăn kèm theo cũng chỉ là một ít dưa chua, biểu tỷ là khách, cũng không thể để nàng ăn những thứ này?

Mục Dương Linh cũng đã cõng sọt vào nhà, cũng lấy ra lá cây, từ bên trong xách ra một con gà rừng, nói: “Có phải nhà của ngươi có rất nhiều dưa chua?”

Mã Tú Lan ngơ ngác nhìn bốn con động vật hoang dã đang nằm ở trong sọt, không khỏi nuốt nước miếng, hoàn toàn không nghe thấy Mục Dương Linh đang hỏi chuyện.