Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 13: Vọng tưởng

Nhưng Lưu Vĩnh không cảm thấy như vậy, hắn cảm thấy mình đọc sách rất khắc khổ, lại tiến bộ rất nhanh, hắn cũng tự nhận mình là một người thông minh, cõi lòng đầy hùng tâm tráng chí, nhưng bởi vì những lời nói của Thư Uyển Nương mà phải dừng bước, việc này đã làm cho hắn rất tức giận, đồng thời hắn cũng oán giận Thư Uyển Nương.

Tộc trưởng đã không muốn giúp hắn, hắn chỉ có thể tự mình nghĩ cách, hắn buộc cha nương kiếm tiền cho hắn đi học ở thư viện trong huyện thành, nhưng Lưu gia nghèo, cũng không lấy ra được quà nhập học, huống chi đi học còn muốn mua giấy trắng và bút mực cùng các đồ vật linh tinh, những việc cần tiêu dùng, bán bọn họ cũng chưa chắc mua nổi.

Không ngờ Lưu Vĩnh lại nổi lên tâm tư muốn bán đệ đệ muội muội, năm đó Lưu Vĩnh chín tuổi, muội muội của hắn tám tuổi, đệ đệ sáu tuổi, lúc ấy hắn đã lừa gạt bọn họ đi lên trấn trên muốn bán cho mẹ mìn.

Hài tử trong thôn đều được nuôi thả, chỉ khi cha nương có chuyện muốn bọn họ làm hoặc lúc ăn cơm thì mới đi gọi người, ngày đó phu thê Lưu Tam thúc xuống ruộng làm việc, cũng không ở trong nhà, chạng vạng tối trở về không nhìn thấy ba hài tử ở nhà thì cũng không để ở trong lòng, chỉ cho rằng bọn họ đi ra ngoài chơi.

Nhưng chờ đến khi bọn họ làm xong đồ ăn, trời đều sập tối mà ba hài tử vẫn không thấy bóng dáng, lúc này phu thê Lưu Tam thúc mới hoảng sợ, vội kêu người trong thôn hỗ trợ đi tìm.

Lưu Vĩnh mang theo đệ đệ muội muội đi lên trấn trên cũng không giấu diếm người khác, người lớn nhìn thấy còn tưởng rằng phu thê Lưu Tam thúc đã kêu bọn hắn đi tới trấn trên để mua đồ, bởi vì vậy cũng không để ở trong lòng, Lưu Tam thúc vừa hỏi người ta tự nhiên sẽ nói.

Tộc trưởng có trực giác không đúng, hắn mang theo Lưu Tam thúc chạy lên trấn trên, đi được nửa đường thì đυ.ng phải Lưu Vĩnh đang ôm một tay nải, mở ra thì thấy bên trong đều là giấy trắng, bút mực cùng sách.

Lưu Tam thúc nhìn đại nhi tử đang cúi đầu, trong lòng cảm thấy có điềm xấu, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng hỏi: “Thứ này ngươi lấy từ đâu ra ? Còn có, đệ đệ muội muội ngươi đâu? Không phải ngươi đã dẫn theo bọn họ đi trấn trên sao?”

Lưu Vĩnh bình tĩnh nhìn phụ thân nói: “Đây là ta mua, ta muốn đọc sách học chữ khảo cử nhân, các đệ đệ muội muội đã bị ta bán, hiện tại bọn họ sẽ tạm thời chịu khổ, chờ ta lấy được công danh, làm quan, tự nhiên sẽ chuộc bọn họ ra , còn sẽ cho bọn họ trôi qua ngày lành.”

Lưu Tam thúc không thể tin mở to hai mắt nhìn, ngón tay khẽ run chỉ vào trưởng tử nói không ra lời, tộc trưởng đang đứng ở một bên lại nhịn không được ở trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn bọn họ không có quyết định cung cấp nuôi dưỡng hắn, bằng không bọn họ sẽ dưỡng ra một con bạch nhãn lang.

Đệ đệ muội muội của hắn mới bao lớn? Từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, thế nhưng nói bán liền bán, tuổi còn nhỏ đã làm ra chuyện ác độc như vậy, về sau lớn lên còn lợi hại như thế nào?

Tộc trưởng nhìn thấy Lưu Tam thúc bị đả kích đã có chút mơ màng hồ đồ, vội tát một cái đánh cho hắn thanh tỉnh, sau đó quát hỏi Lưu Vĩnh, “Ngươi bán đệ đệ muội muội cho ai? Còn không nhanh chóng nói ra? Bọn họ mới bao lớn, sao ngươi có thể tàn nhẫn đưa ra quyết tâm muốn bán bọn họ.”

Lưu Tam thúc phục hồi tinh thần lại, hiện giờ việc quan trọng nhất chính là tìm nhi nữ trở về, hai mắt của hắn đỏ bừng nhìn Lưu Vĩnh, ánh mắt đầy hung ác, “Nói, ngươi bán đệ đệ muội muội đi đâu?”

Lưu Vĩnh nhìn thấy phụ thân la lên thì sợ hãi, sự bình tĩnh trấn định vừa rồi chỉ là giả bộ, lòng bàn tay của hắn đã sớm đổ mồ hôi, nhưng hắn nghĩ, đệ đệ muội muội đã bị bán, hiện tại hắn là hài tử duy nhất ở trong nhà, cha nương không thể đánh chết hắn, nhiều nhất chỉ đánh hắn một trận.

Đã không còn đệ đệ muội muội, hắn chính là nhi tử duy nhất của bọn họ, đến lúc đó bọn họ sẽ đưa hắn đi đọc sách.

Lưu Vĩnh ở trong lòng cổ vũ cho mình, lúc này mới ngẩng cao đầu nói: “Ta không biết, ta bán bọn họ cho một mẹ mìn qua đường, bọn họ đã đi rồi, hiện tại ngươi chỉ có ta là nhi tử.”

“Ngao ——” Lưu Tam thúc chịu không nổi đã nhào lên bóp chặt cổ của trưởng tử, ấn hắn ở trên mặt đất, đôi mắt đỏ bừng, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, quát: “Tại sao ta lại sinh ra một nghiệt tử như ngươi, sớm biết thế này ta nên bóp chết ngươi từ lúc mới sinh ra, ta bóp chết ngươi, nói, ngươi bán đệ đệ muội muội cho ai? Mau nói!”

Lưu Tam thúc bị đả kích lớn nên dùng sức quá mạnh, Lưu Vĩnh mở to tròng mắt, hắn chỉ cảm thấy mình sắp chết, bởi vì kinh hoàng mà mất khống chế, cả người hắn đã bốc lên mùi cứt đái, nếu không có tộc trưởng cùng mấy tộc nhân lôi kéo, Lưu Vĩnh phải chết không thể nghi ngờ.

Tộc trưởng gọi người kéo Lưu Tam thúc ra, nhìn Lưu Vĩnh nằm trên mặt đất đang nửa chết nửa sống nói: “Lưu Vĩnh, ngươi tốt nhất nên nói cho rõ ràng rốt cuộc ngươi bán đệ đệ muội muội cho ai, là ai dẫn ngươi đi bán, nếu không nói ra, cha ngươi nhất định sẽ đánh chết ngươi, cha nương của ngươi vẫn còn trẻ, cùng lắm thì lại sinh thêm mấy hài tử.”

Lưu Vĩnh chỉ là một hài tử mới chín tuổi, tuy tâm trí đã trưởng thành, cũng đã trải qua việc sinh tử thì cũng lo sợ không yên, thanh âm của hắn nghẹn ngào nói: “Ta thật sự không biết người nọ là ai, mọi người đều kêu hắn là răng ràng, ta mang theo đệ đệ muội muội đi trấn trên tìm mẹ mìn họ Phương, vốn định bán cho nàng, nhưng nàng không cần, nàng nói muốn bán thì phải có người lớn đi cùng việc này mới tin tưởng được, ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, vừa đi ra ngoài thì đυ.ng phải người răng vàng tới đây để tuyển người, ta lưu tâm, hắn ra tới liền đi theo phía sau hắn, hắn cũng làm việc mua bán người, lần này lại đây chính là tới tìm Phương mẹ mìn để mua người, ta đi theo hắn, bán đệ đệ muội muội cho hắn, sau đó liền mang theo bạc đi huyện thành mua giấy trắng và bút mực.”

Lưu Vĩnh bán đệ đệ muội muội được mười lượng bạc thì cao hứng không thôi, lúc ấy hắn nhịn không được đã lên xe lừa đi huyện thành mua một đống giấy trắng và bút mực, còn mua thêm hai quyển sách trở về.

Mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy trái tim băng giá, người này bán xong đệ đệ muội muội còn cao hứng đi mua đồ vật, có thể thấy được hắn là một người lạnh lùng.

“Tộc trưởng, hiện tại chúng ta liền đi tìm Phương mẹ mìn, nàng khẳng định biết người răng vàng là ai.” Lưu Tam thúc một khắc đều không muốn dừng lại, nữ nhi cùng tiểu nhi tử của hắn rất nhát gan, hiện tại cũng không biết bọn họ đã bị dọa thành cái dạng gì.

Tộc trưởng cũng biết hắn nóng vội, lập tức giao Lưu Vĩnh cho nhi tử Lưu Đại Tráng, “Ngươi mang theo hắn trở về liền canh chừng hắn, sau đó lại đi mời Thạch Đầu , hắn thường xuyên đi lại ở bên ngoài, cũng quen biết rất nhiều người, nói không chừng còn phải nhờ đến hắn.

Lưu Đại Tráng đồng ý, cõng Lưu Vĩnh lên liền chạy về thôn Lâm Sơn chạy.

Tộc trưởng cũng mang theo người chạy lên trấn trên.

Răng vàng mua người đều đưa vào trong cung cùng những địa phương dơ bẩn, cho nên Phương mẹ mìn cũng không thích làm buôn bán cùng với hắn, nghe nói người đã bán cho hắn, lập tức nói: “Vậy các ngươi hãy nhanh chóng chạy về phía nam để đuổi theo hắn, ta nghe ra ý tứ của hắn là hôm nay sẽ khởi hành, nhanh chóng chạy về phía nam đi, nhưng hắn là người vắt cổ chày ra nước, nếu hắn đã ra bạc mua người từ chỗ các ngươi, không có đạo lý thả ra mà không lấy bạc, hắn dùng mười lượng bạc để mua, các ngươi ít nhất cũng muốn ra mười hai lượng bạc mới có thể mua trở về.”

Tộc trưởng cùng đám người Lưu Tam thúc đều biến sắc, hiện tại toàn bộ người của Lưu gia cũng lấy không ra mười lượng bạc a.

Tộc trưởng giật mình một cái, nói: “Nhanh trở về hỏi Lưu Vĩnh, hắn còn dư lại bao nhiêu bạc, chúng ta lại gom góp, sáng sớm ngày mai liền đuổi theo, đi dọc theo đường lớn, ngươi đừng lo lắng, chắc chắn sẽ tìm được.”

Lưu Tam thúc cắn răng, quỳ gối trước mặt tộc trưởng nói: “Đại bá, cháu trai biết đây là yêu cầu quá đáng, nhưng cháu trai thật sự chờ không được, ta muốn suốt đêm đuổi theo, còn muốn phiền toái ngài trở về hỗ trợ gom bạc, ngài nói với các hương thân, tiền thiếu, Lưu Tam ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả lại, chỉ cầu bọn họ trước tiên cứu khuê nữ cùng tiểu nhi tử của ta.” Nói xong “Bang bang” dập đầu cho tộc trưởng.

Tộc trưởng cắn chặt răng, bất đắc dĩ nói: “Được, ngươi mang theo Ngũ đệ đuổi theo, ta trở về giúp ngươi gom bạc, chỉ cần gom đủ bạc liền đuổi theo ngươi, ngươi đuổi tới cũng đừng nóng vội, trước tiên cứ ổn định bọn họ, nói chuyện ôn tồn cùng bọn họ, chúng ta cầm bạc đi chuộc người.”

Lưu Tam thúc chỉ có thể dập đầu cho hắn để tỏ vẻ cảm ơn.