Bắt Nạt Em Trai Thành Nghiện

Chương 1.2: Thuốc mê

Lịch Phong Câu cảm thấy tên gia hỏa này quả thực xem tiểu thuyết đến điên rồi: “ Tao mẹ nó từ chỗ nào có thể đoạt tài nguyên của anh ta, ta không muốn sống nữa đem tìm người đến nhà mình phá hoại?!!”

“ Trái đất tròn, mày chỉ cần giúp anh ta một phen, quay video, ngày sau tự nhiên anh ta ghét mày muốn chết, tất nhiên là không muốn lại cùng mày ở một phòng rồi .”

“ . . . . . . ”

Giống như, có lý?

Bất quá là có làm được hay không đây? Hay chỉ do mấy quyển tiểu thuyết lừa gạt?

Sau khi nhận được lời khuyên có vẻ khá thích hợp, vào lúc ban đêm sau khi trở về, Lịch Phong Câu liền như suy tư gì nhìn chằm chằm anh trai mình, suy tư nên như thế nào làm một người thực có sức chiến đấu, phòng ngừa bị địch nhân bắt cóc người thừa kế, không có cách nào chống cự sự tàn phá của anh.

Lịch Tông Duy có mặt không thay đổi uống cà phê, biết tên nhóc này lại một bụng ý đồ xấu, nhưng vẫn thờ ơ.

Không có biện pháp, ai bảo Lịch Phong Câu sức chiến đấu thật không ra sao, ngày thường đơn giản chính là giở trò, thực không đáng giá nhắc tới.

Trầm tư đến cuối cùng, Lịch Phong Câu cuối cùng vẫn là quyết định dùng trí thắng lưck, đánh thuốc mê Lịch Tông Duy.

Ngày hôm sau tìm mấy cái hồ bằng cẩu hữu mua một bao thuốc mê không biết xuất sứ từ nơi nào, Lịch Phong Câu quyết định vào lúc ban đêm liền cho anh trai mình phải chịu một trận thật khốn khổ vào đêm hôm nay.

Đem thuốc mê vào ly cà phê ngày thường mà Lịch Duy Tông hay uống, Lịch Phong Câu lập tức chạy như điên trốn đi hủy thi diệt tích, sau đó giả vờ tự nhiên trở lại trong phòng.

Cơm nước xong, Lịch Tông Duy liền về tới trong phòng, Lịch Phong Câu thật sự có chút không rõ tên anh trai này buổi tối uống cà phê để làm cái gì, thần kinh não phấn khởi sẽ làm hắn ngủ càng thêm ngon giấc ư ?

Cũng có khả năng vị tiên nhân này, không phải một phàm nhân như anh có thể đoán được.

Cũng không biết cái loại thuốc mê này khi nào mới có thể hiệu quả, Lịch Phong Câu trong tay ôm di động, đeo tai nghe làm bộ chính mình đang xem TV, kỳ thật vẫn luôn trộm để ý đến Lịch Tông Duy.

Chờ đến khi Lịch Tông Duy đem cà phê toàn bộ đều uống xong, Lịch Phong Câu liền có một bộ dạng tươi cười vì âm mưu được thực hiện thành công, chẳng qua anh đợi hơn nửa ngày, đối phương đều không có dấu hiệu mệt moit rã rời, làm anh có chút nghi hoặc.

Là do cà phê sao, Lịch Tông Duy uống cà phê là có thể giải trăm loại độc.

Lại đợi trong chốc lát sau, Lịch Tông Duy rốt cuộc có phản ứng, nhưng thoạt nhìn lại không giống như thuốc mê, mà giống như là

. . . . . thuốc . . . . kí©ɧ ɖụ© hơn.

Đột nhiên đứng lên Lịch Tông Duy một phen túm chặt Lịch Phong Câu, thanh âm có chút tức muốn hộc máu: “ Em cho anh uống cái gì?!”

Bị chế trụ Lịch Phong Câu tức khắc bị dọa một trận, ấp ấp úng úng trả lờii : “Thuốc . . . . . .Thuốc mê . . . . .”

“ Em cảm thấy anh đây giống như là uống thuốc mê sao?”

“Không, không phải rất giống . . . . . . . ”

“……”

“……”

Lịch Tông Duy bỏ tay ra, vội vã xoay người muốn đi tìm người giúp, Lịch Phong Câu lại vội vàng ôm lấy eo của hắn lại : “Không! Anh hai không thể đi cáo trạng!”

“Buông tay!”

“Không được, em sẽ bị đánh anh đừng cáo trạng…… Anh trai …… Anh trai à ! Em giúp anh, em giúp anh có được không?”

Bởi vì biết nếu chuyện này bị sáng tỏ, phỏng chừng anh không thể thiếu mấy trận đòn roi, Lịch Phong Câu sợ đến muốn chết, duỗi tay liền đi lay Lịch Tông Duy.

“ Em bỏ tay ra ngay !”

Bị động tác của Lịch Tông Duy doạ cho choáng váng, lực tay của hắn rất mạnh, Lịch Phong Câu bị hắn đẩy một cái lảo đảo muốn ngã, mở tomắt nhìn đối phương muốn đi ra ngoài, chỉ có thể lo lắng sợ hãi la lên: “Anh, em sai rồi, em biết sai rồi, em giúp anh một hồi, anh đừng nói cho ba mẹ, em về sau không bao giờ giở trò nữa được không?”

Anh là thật sự có chút sợ hãi, diễn biến bất ngờ này làm cho Lịch Phong Câu trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đó là không được để cho ai biết chuyện này.

Lịch Tông Duy cũng là thật sự tức giận, hắn cảm thấy chính mình trước nay chưa thấy qua người nào ngu xuẩn như vậy, có ai lấy thuốc không rõ nguồn gốc xuất xứ cho anh trai mình uống sao ?

“ Em con mẹ nó đúng là cái thuốc gì đều dám cho anh trai mình uống, em như thế nào không trực tiếp độc chết tôi đi!”

“ Thực xin lỗi anh hai ô . . . ô . . .ô . . . . .”

Biết chính mình lần này là thật sự thật quá đáng, Lịch Phong Câu thanh âm cũng dần dần trở thành khóc nức nở, ngày thường động tác nhỏ Lịch Tông Duy đều sẽ không cáo trạng, lần này hắn nếu là nói cho ba mẹ, bọn họ xác định vững chắc có thể đem anh đánh chết.

Bởi vì eo bị đối phương liều mạng ôm lấy, Lịch Tông Duy không có cách nào rời đi, chỉ có thể liều mạng đè nén xuống cảm giác không tỉnh táo trong người, thanh âm lại vẫn là trước sau như một lãnh đạm: “ Em buông anh ra.”

Sợ hắn đi cáo trạng, Lịch Phong Câu có chút cố chấp lắc lắc, Lịch Tông Duy hô một hơi, như là ở áp chế tức giận: “ Em không buông ra, là muốn cho anh chết sao?”

Bị lời hắn nói dọa một trận , Lịch Phong Câu vội vàng tiếp tục điên cuồng nói, thanh âm có đáng thương: “ Em giúp anh . . . . . . Em giúp anh có được không?”

“ Em làm như thế nào giúp anh?!”

Bị hắn hỏi nháy mắt im lặng một chút , Lịch Phong Câu mới phản ứng được, đang định cởi thắt lưng, Lịch Tông Duy mặt tức khắc biến đổi: “ Em buông ra ngay cho anh !”

“ Em, em giúp anh . . . . . . .”

Bởi vì thật sự sợ hãi,Lịch Phong Câu động tác thực mau, Lịch Tông Duy cơ hồ không có phản ứng lại kịp, nhất thời địa phương yếu ớt đã bị Lịch Phong Câu cầm nắm.

“ Em . . . . . . . ”