Đợi Tôi Có Được Không?

Chương 29: Người dưng??

Dương Nguyên tại sao cậu thế này, tại sao cậu thế kia?

Không biết kể từ khi quen biết cậu ấy tôi đã đặt ra những câu hỏi này biết bao nhiêu lần, tôi cũng chẳng nhớ nổi nữa.

Cậu ấy đúng là rất kì quái, chả giống ai cả!

Đưa tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác!

Và bây giờ...

Lại thêm một bất ngờ đặc biệt nữa...

Cậu ấy đang...

Ngồi chễm chệ ngay góc lớp tôi!?!?

Thật là khó chập nhận và thật khó tin. Chuyện này đồng nghĩa với việc gì chắc đa phần mọi người đều đã đoán được.

Cậu ấy từ trên giời đã rớt xuống lớp tôi rồi đấy. Vâng, xin ai hãy nói nói cho tối biết rằng:

- "That is a big cú lừa!"

Đoàn Dương Nguyên thi điểm thấp nên bị chuyển sang lớp Anh 2. Có tin được không chứ! Dân tình được một phen hoảng hốt. Nhưng...chẳng có bao nhiêu người trách cậu ấy cả, hầu hết là thông cảm vì nghĩ có khi hôm ấy cậu bị ốm chăng? Hôm ấy cậu có chuyện buồn gì chăng? Chắc là thế 🙂

Với con mắt thương cảm sâu sắc tớ cứ đứng trân trân nhìn cậu ấy...

Ai đó xám mặt lại và tỏ vẻ không quan tâm đến tôi.

Ờ, quan tâm gì mình nữa chứ. Ở bên cạnh ong bướm bay rập rờn đầy kia kìa! Xớ!

Cậu ấy xem tôi như người dưng không quen biết. À, còn không bằng người dưng nữa. Là người vô hình mới đúng! Phải! Là người vô hình!

Nhưng kệ cậu, ai rảnh mà quan tâm cơ chứ.

______

Giờ ra chơi...

Một bài tập khó nhằn. Một con dở với trạng thái không khác gì ngáo đá, vò đầu bứt tóc, có khi lại giãy nảy lên.

Hết cách rồi...

Đành phải vậy thôi. Hừm!

Hạ đứng dậy, quay xuống, rồi đi thẳng tới...

Ai đó đúng lúc ngẩng đầu dậy, bắt gặp trúng ánh mắt nhau một lúc. Tớ lóng ngóng, bối rối tránh ánh mắt ấy đi. Nhưng bỗng nhiên lại có cảm giác người đấy vẫn nhìn mình.

Hạ lại lò dò bước tiếp...

Tới nơi, ngồi phịch xuống.

- Chỉ tớ bài này được không??

Một người nhìn Hạ mắt chớp chớp.

Người còn lại kìm nén tức giận...

- Oke, đâu? Hạ muốn hỏi bài nào?

- Đây này, khó nghĩ lắm í Hùng ạ, tớ không biết dạng này.

- Cậu học ở đâu đấy?

- Tớ hả? Ở trung tâm M ấy. Chiều nay đi học phải nộp cho giáo viên rồi mà tớ...

- Oh, bài này tớ biết tớ biết.

- Hi vậy tốt quá!

- Thế này, hừmmm thế này...

- À à...

______

- Hi, Dương Nguyên!

*Vẫy vẫy*

Hạ trông theo thấy cậu ấy bước ra cửa lớp, rồi đi mất dạng.

Haizzz...

Chắc là bạn mới của cậu ấy đấy. Mà sao...toàn bạn nữ.

- Cảm ơn Hùng nhé, cậu giảng dễ hiểu lắm í!

- Không có chi đâu, lần sau có gì không hiểu nữa thì cứ hỏi tớ, tớ sẽ giúp cậu.

Hic...xúc động, cảm động vô bờ. Đúng là một người anh em tốt!

- Vậy thì cảm ơn cậu nhiều nhé! - Tớ vẫy vẫy chào cậu ấy, vừa đi vừa cười híp cả mắt.

Ai đó chắc cũng mới đi vào, cứ lườm lườm.

Hứ! Tưởng tớ không thấy chắc?

Không quan tâm!

Tớ ngồi bàn đầu, cùng dãy với Dương Nguyên, cậu ta lại ngồi bàn cuối. Cậu ấy có nhiều bạn hơn, nhưng mỗi lần tớ quay xuống, quay xuống nói chuyện với bạn khác cơ, ai thèm nói chuyện với cậu ta. Tớ có để ý, một chút thôi, nó đập vào mắt thì làm sao không thấy được, đừng hiểu nhầm đấy, chứ ai thèm vào. Tớ thấy cậu ấy cứ lặng im, không bắt chuyện với ai cả, mà nghĩ lại thì...Thôi, chắc người ta muốn làm con ngoan trò giỏi, học sinh gương mẫu ấy mà.

______

Eo ôi, mặc dù đã qua Anh 2 rồi mà các bạn nữ bên Anh 1 vẫn bám riết không tha. Mà đâu phải mỗi Anh 1, một số khác là của lớp khác nữa luôn mà. Gớm, rõ là làm màu. Lớp học có phải cái chợ đâu mà cứ muốn vào là vào, ra là ra. Lượn lờ thấy ngứa mắt!

Hạ thì vẫn vậy, vẫn xuống hỏi bài bạn Hùng đều đều.

Cậu ấy tốt lắm luôn, mọi thắc mắc của tớ luôn được giải đáp. Mà nói chuyện với Hùng cũng được lắm. Bọn tớ khá là hợp cạ trong việc chém gió! Cả 2 về mỗi lĩnh vực đều biết một chút chứ không chuyên sâu, thế thôi cơ mà chẳng bao giờ hết chuyện để nói ngoài chuyện bài vở cả. Không có trống vào tiết chắc nói đến mùa quýt năm sau luôn ấy chứ.

Thế là tớ đã cho cậu ấy vào friend list. Còn kết bạn trên Facebook nữa!

_______

- Này, cậu với Hùng là ấy ấy hả? =)))

Minh Anh huých tay tôi nói, tôi liền quay qua đáp:

- Ấy ấy giề? Nói thẳng ra đê, không ta xiên muội bây giờ.

- Thôi đê, đằng ấy ngại ngại gì nè. Chúng ta là tỷ muội tốt, kể cho nhau nghe cái làoooo!

- Hử? Muội muốn ta kể chuyện gì chứ?

- Tỷ này thông minh mà chậm hiểu thế?!

- Có cần xiên xỏ chửi xéo ta thế không? Thực sự là ta không hiểu muội đang nói cái giề luôn. Thề!

Mặt Minh Anh ngắn tũn nhìn tôi:

- Haizzz. Ý ta là...TỶ VỚI HÙNG THÍCH NHAU À?

Á cái con này, bé bé cái mồm thôi! Tôi ra sức bịt miệng nó lại. Con điên này hít keo à, đang ở căng tin trường cơ mà huhu, không biết có ai nghe không nữa...

______

Cái con Minh Anh này, ta thề mai sẽ cho mi ăn hành, dám vu khống ta, đừng trách ta độc ác!

Vừa dắt xe ra về, miệng vừa lẩm bẩm như đọc bùa chú thì...kítttt

- Ơ mắt mũi để...

Người phía trước chặn xe tôi lại, mặt hơi hốt hoảng nhưng rồi cũng thản nhiên như có như không bước lại.

Nhìn bề ngoài chảnh cún vậy thôi, chứ chỉ cần nhìn vào mắt cậu ta là biết đang khó xử lắm!

- Sao...sao nào? Cậu muốn gì?

- Tôi?

Chứ chẳng lẽ là tôi!

- Chào cậu...

- Ừ

- Cậu...cậu khỏe chứ?

Haizzz, có điên không chứ...

- Dương Nguyên này...

- ...

- CẬU MAU TRÁNH RA CHO TÔI NHỜ!

Chỉ chờ được vậy tôi phóng xe lao đi ngay, bỏ lại người phía sau đứng đó thẫn thờ. Ngẫm lại thì...sao mình phải bỏ chạy nhể? Ừ sao lại thế nhể?