Tận Hưởng Lạc Thú Trước Mắt

Chương 16:

"Ngô... Nóng quá..." Đào Noãn đá văng chăn trên người, khô nóng không giảm bớt chút nào, từ bụng nhỏ lan ra tứ chi, núʍ ѵú cứng rắn cọ xát áo ngủ, lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, vì thế ưỡn ngực xoắn người, cho đầu vụ cọ xát đạt được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn: "Ha a... Ngứa..."Không đủ, vẫn không đủ, tay Đào Noãn vói vào áo ngủ, xoa nắn hai vυ' no đủ, ngón tay nhẹ nhàng kẹp núʍ ѵú: "Ân a... Căng quá... Ô ô... Hút giúp tôi, hút ra giúp tôi... Thật nhiều sữa..."

"Noãn Noãn tự sờ vυ' nhìn rất dâʍ đãиɠ."

Có giọng nói khàn khàn của đàn ông, Đào Noãn bỗng dưng mở to mắt, chỉ thấy một người đàn ông nằm trên người cô, Đào Noãn tránh vì ngứa, nương ánh sáng thấy rõ mặt người đàn ông, lại là...

"Ha a... Lê Hàm Dục? Sao anh... Ngô... Đừng sờ... Ân a..." Thì ra là hắn ta cởϊ qυầи lót cô, ngón tay xâm phạm nơi tư mật, kẹp lấy môi âʍ ɦộ hoạt động trên dưới, ngón cái vừa ấn vừa xoa âm đế, ngón tay bôi dịch thể ướŧ áŧ lên đùi cô, lên bụng, làn da chạm phải chất lỏng lạnh lẽo, bị nhiệt độ cơ thể làm bốc hơi dần dần.

"Noãn Noãn... Muốn không?"

Những lời này hơi quen tai, Đào Noãn gật đầu, cảm giác hư không lan tới bụng nhỏ, hận không thể có một cây gậy cắm vào cho dễ chịu: "Muốn... Ân ân... Muốn..."

Một vật nóng như lửa nhẹ nhàng chạm miệng huyệt, Đào Noãn biết đó là đại qυყ đầυ: "Ngô... Vào đi mà... Cắm vào hết đi ô ô... A a a..."

Côn ŧᏂịŧ cứng rắn cắm thẳng vào đế huyệt, không cho cô cơ hội thở dốc, tiếng nước bạch bạch bạch không ngừng nghỉ, Đào Noãn nghe mà mặt đỏ tim đập, nhưng vẫn hút chặt dươиɠ ѵậŧ, như là sợ nó chạy.

"Noãn Noãn quả nhiên dâʍ đãиɠ giống như tối qua... Ban ngày còn cự tuyệt anh... Tê... Bây giờ vừa đến buổi tối, động dục phải không, Noãn Noãn... Tao bức... Ân a..."

"A a a... Đại dươиɠ ѵậŧ... Ngô... Đại dươиɠ ѵậŧ làm tôi... Lê Hàm Dục... Ha a dùng sức làm tôi..." Đào Noãn nhắm mắt lại, rêи ɾỉ trong kɧoáı ©ảʍ say mê cực hạn.

Một bàn tay xoa cổ cô, dần dần bóp chặt, Đào Noãn không thở được, mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện người đã biến thành Lê Hàm Triệt.

Côn ŧᏂịŧ dưới háng va chạm không hề thương tiếc, như muốn thao chết cô, vẻ mặt phẫn nộ: "Hồ ly tinh, tôi đã nói rồi mà? Không được dây dưa với em trai tôi nữa, lãng bức cơ khát tới vậy sao? Cắn chặt dươиɠ ѵậŧ không buông... Thả lỏng cho tôi..."

Đào Noãn muốn nói chuyện, nhưng mà cổ bị bóp chặt, hô hấp thực khó khăn, mặt đỏ, kéo cánh tay hắn nhưng hắn không hề lay động, ánh mắt dần dần tan rã, cả người co rút, bức thịt căng chặt, kẹp côn ŧᏂịŧ điên cuồng phun nước.

Cuối cùng tay cô rơi xuống giường, rơi vào bóng tối, trong bóng đêm một người đàn ông mắ đào hoa nhìn chằm chằm cô cười như không cười, trong miệng nói ra những lời như rắn độc làm người ta sợ hãi: "Thêm một ly nữa, cho mấy người bên ngoài vào đi..."

"Đừng... A Đừng mà" Đột nhiên Đào Noãn mở mắt ngồi dậy, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc hoảng sợ của một mình cô.