Sau khi Tiêu Bạch bật ra cái xưng hô đó, gáy cậu như bị kim châm rậm rạp điểm nhẹ qua xông lên tận não, da đầu cũng tê dại.
Cố Minh Hãn ít nhiều cũng đánh giá thấp uy lực của hai chữ đó, sắc đỏ trên người càng lúc càng lan từ gốc cổ đến lên cả khuôn mặt, sau lại trở lại chóp tai rồi hiện rõ trên mặt anh.
Hai người đều bàng hoàng nhìn nhau trong khoảng giữa khe hở, dưới ánh mắt của nhau, đầu càng ngày càng xích gần lại.
Hầu kết Cố Minh Hãn lăn lộn, anh đặt lên môi Tiêu Bạch một nụ hôn, ngay sau đó ngậm lấy chiếc lưỡi hơi nhú ra khi anh vừa tới gần của đối phương.
Cổ tay Tiêu Bạch thuận thế đặt trên xương quai xanh của anh, ngón tay luồn vào tóc sau tai, vô thức xoa nắn. Sự xấu hổ đã bị nụ hôn nuốt chửng toàn bộ không còn sót lại chút gì.
Ngón tay xoa xoa hoa môi hé mở âʍ ɦộ, rồi từ từ chìm đưa vào trong miệng huyệt, ngón tay khô ráo lại một lần nữa trở nên ướŧ áŧ.
Nhưng ngón tay dù có linh hoạt đến đâu cũng không thể sảng khoái bằng thứ có mạch máu sung sức dưới đáy quần. Tiêu Bạch bốc hỏa không chịu nổi mà dần dần kẹp chặt hai chân lại.
Tay Cố Minh Hãn bị khóa chặt giữa chân cậu, giữa hai đầu gối có một khoảng cách nhỏ đang chòng chành trên không, eo cậu không kìm được mà đẩy về phía trước đυ.ng vào cổ tay của Cố Minh Hãn.
Dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông dán vào cánh tay nhỏ nọ, sau đó cọ xát sinh ra đôi chút kɧoáı ©ảʍ bí ẩn.
Trong nháy mắt chìm đắm trong du͙© vọиɠ kia, tất cả suy nghĩ hỗn loạn đều bị quên mất, ngay cả cảm giác xấu hổ cũng bị vứt bỏ. Tiêu Bạch không ngừng vặn vẹo mông, hoa huyệt đóng mở càng nhanh hơn, không thỏa mãn mà rêи ɾỉ.
Cậu cần thứ dưới háng của Cố Minh Hãn đến nỗi ngừng cả việc hôn môi, ngón tay thì mò xuống nơi đang ngậm tay của người đàn ông này, "Ưʍ... Không muốn tay đâu..."
Cố Minh Hãn cúi đầu hôn lên lòng bàn tay của cậu, nhàn nhạt hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?” Sau đó lại tiếp tục hôn đắm đuối lên lòng bàn tay, “Nói ra đi, tớ sẽ cho cậu.”
Tiêu Bạch nuốt nước miếng, thuận theo du͙© vọиɠ vươn tay xuống lần mò nắm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng rực, hai mắt khẽ nâng lên, "Muốn cái này cơ."
Tiêu Bạch nằm trên giường, được Cố Minh Hãn đỡ đầu gối mà dạng hai chân ra, lỗ da^ʍ ứa ra nước òng ọc, bắp đùi ướt đẫm, khe thịt bị mài vài cái rồi bị qυყ đầυ tách mở một cách trơn tru, sau đó cắm vào hoa huyệt.
Cố Minh Hãn cúi xuống, hai tay chống trên giường, nhìn vầng trán hơi ướt mồ hôi của người bên dưới.
Cơ thể người trước mặt vốn đã mềm nhũn đang hoàn toàn tiếp nhận anh, nhưng một vài hình ảnh cứ liên tục hiện lên trong đầu anh, không nghi ngờ gì nữa, nhân vật chính đều là Tiêu Bạch trần như nhộng đang nằm trên giường mặc cho anh muốn gì cứ lấy đó.
Tiêu Bạch sướиɠ đến mức cổ đều tê tái, cậu nhắm mắt rên da^ʍ, cảm nhận được mí mắt khẽ giật giật, sau đó nghe được âm thanh nghèn nghẹn của Cố Minh Hãn: “Nhìn tớ.”
Cơ thể cậu run lên theo từng đợt va chạm của người đàn ông, tiếng rêи ɾỉ phát ra nhịp nhàng từ khóe miệng cậu, đợi khi Cố Minh Hãn nói lần thứ ba mới mở mắt ra.
Vẻ sung sướиɠ hiện rõ trên mặt Cố Minh Hãn, anh trầm giọng mà nói: “Cục cưng dâʍ đãиɠ thật đấy.”
“Cái miệng này cũng mềm nữa.”
Lỗ tai của Tiêu Bạch muốn rụng tới nơi, ngón tay yếu ớt bám vào cánh tay của người đàn ông. Âʍ ɦộ căng phồng nhô cao, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc đang đâm vào ở chỗ sâu nhất của đường hầm, miệng huyệt bị cᏂị©Ꮒ đến đỏ bừng, hộŧ ɭε đứng run rẩy trong không khí.
Tuy bị tước hết quyền tự chủ nhưng Tiêu Bạch sướиɠ chết đi được, gân cốt trên mu bàn tay đều căng ra, vυ' bị anh ngậm vào trong khoang miệng ướŧ áŧ, đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy núʍ ѵú mυ'ŧ mạnh.
"Ưʍ... Ha..." Hộŧ ɭε co giật đang thò đầu ra khỏi hoa thịt, Tiêu Bạch cảm thấy mình cũng say mất rồi, say cùng Cố Minh Hãn.
Dưới cơn cao trào, ánh mắt của cậu không còn tiêu cự, đùi trong không ngừng co giật, quấn lên eo Cố Minh Hãn không thể buông xuống nổi.
Bọn họ ôm chặt lấy nhau, thân thể ướt đẫm mồ hôi tắm dưới ánh đèn mờ ảo, nằm quấn quít bên nhau, yêu thương lẫn nhau.