Sau khi tắm xong, cả hai liên tục ôm hôn nhau lên đến tận trên giường. Cố Minh Hãn quỳ gối trên giường cậu xuống, liếʍ láp khắp cơ thể Tiêu Bạch như mê muội. Đặc biệt là cặρ √υ' kia, đầu lưỡi anh không ngừng quét qua quét lại trên hai đầṳ ѵú đỏ ửng, núʍ ѵú sưng đỏ lên vì bú ʍúŧ, sờ vào là thấy đau.
Tiêu Bạch nằm ở trên giường run rẩy, khăn tắm bị banh ra, cả người bị người đàn ông này sờ soạng liếʍ láp, sảng khoái như bị điện giật nhưng lại không chống cự được đối phương liếʍ mυ'ŧ, chỉ có thể mở miệng rêи ɾỉ mềm nhẹ, người đàn ông lại nắm lấy chân cậu nâng lên, rồi lại nhìn người kia đang thè lưỡi liếʍ lên cổ chân cậu.
Lỗ nhỏ cũng bị đối phương bú ɭϊếʍ, Cố Minh Hãn banh hai chân ra là cậu có thể nhìn thấy âʍ ɦộ nhỏ đã bị cᏂị©Ꮒ đến mức đỏ bừng, bởi vì bị cắm vào quá lâu nên đến bây giờ vẫn chưa thể khép lại hoàn toàn, hai bên môi âʍ ɦộ cũng bị sưng đỏ lên, đang lên án về sự tàn bạo của anh.
Khung cảnh nơi riêng tư kia khiến máu người đàn ông sôi lên, anh thích thú cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa môi mà mυ'ŧ mạnh, sau đó còn đưa lưỡi liếʍ vào khe hở đã không thể khép lại nọ.
Vùиɠ ҡíи vừa được dùng khăn lau khô lại trở nên ẩm ướt. Tiêu Bạch không cưỡng lại được kɧoáı ©ảʍ dâng trào hết đợt này đến đợt khác, cậu luồn ngón tay vào mái tóc đen dày của người đàn ông mà nũng nịu dịu dàng kháng cự: "Ưʍ... Đủ rồi..."
Cọ tới cọ lui mãi cũng đến 10 giờ phải trả phòng.
Lúc ngồi trong taxi, Tiêu Bạch vẫn còn thở hổn hển, tim đập nhanh hết sức. Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon nhấp nháy lia lịa không ngừng chiếu vào bên trong xe, cũng chiếu vào bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, chợt lóe qua rồi biến mất.
Không biết từ bao giờ, Tiêu Bạch bắt đầu đắm chìm trong nụ hôn với Cố Minh Hãn mất rồi. Cả hai đang trốn ở lối vào của hành lang mà hôn nhau khắng khít không một khe hở. Cậu dựa lưng vào cửa hành lang, vẫn luôn sợ bị phát hiện nên thường liếc nhìn về phía cầu thang tối om, vì sợ một giây sau sẽ có người từ phía dưới đi lên.
Nụ hôn liên tục kéo dài hơn mười phút, hành lang trống trải tràn ngập âm thanh hôn môi khiến người nghe đỏ mặt. Thấy đã gần tới mười giờ, Cố Minh Hãn chỉ đành thở hổn hển đẩy cậu ra, sau đó sửa sang lại cổ áo lộn xộn, "Khuya rồi, cậu phải về nhà thôi."
Mặt Tiêu Bạch nóng ran, còn chưa đã thèm mà liếʍ miệng, “Ừm…”, sau đó tay cậu bị người ta kéo ra ngoài.
Đèn cảm ứng bằng giọng nói ở cửa đã bị hỏng một thời gian, công ty bất động sản còn chưa tới sửa chữa.
Tiêu Bạch đứng ở cửa nhà, bất thình lình tập kích người đàn ông bên cạnh mà ôm lấy mặt anh hôn thật sâu, thật kỳ lạ, l*иg ngực phiền muộn vô cùng, lưu luyến không muốn rời xa anh một chút nào.
Một giây sau khi cả hai tách ra, cửa nhà từ bên trong mở ra, một tia sáng hình chữ nhật chiếu thẳng vào mặt Cố Minh Hãn, phía sau cánh cửa, cha Tiêu đang nghiêng nửa người ra, trên tay còn xách theo bao rác.
Tim Tiêu Bạch nháy mắt muốn vọt lên tới cổ họng. Cậu chết đứng tại chỗ, sợ đến mức hai chân muốn xụi xuống. Bọn họ đều đang gần gũi quá thể, không biết có bị phát hiện ra gì bất thường hay chưa.
Cố Minh Hãn rất tỉnh ruồi mà chào hỏi: “Chào chú ạ, chúc chú năm mới vui vẻ.” Trong lúc đó còn lợi dụng tay áo khoác dày nặng mà siết chặt eo Tiêu Bạch nhắc nhở.
“Ai chà, là Tiểu Hãn đấy hả! Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới!” Cha Tiêu cười tủm tỉm nói: “Dạo này ba cháu thế nào rồi?”
“Ba cháu cứ nhắc đến chuyện trước đây của chú Tiêu suốt đấy ạ.”
Tiếng cười sảng khoái của cha Tiêu vang vọng trong hành lang, “Ha ha ha, bọn chú là chiến hữu cũ cơ mà.”
Nói xong mới nhận ra mọi người đều ở cửa nhà bèn lịch sự nói: “Cháu vào chơi một lát nhé?”
"Dạ thôi chú, cháu đưa Tiêu Bạch về nhà thôi ạ."
“Nó bao lớn rồi mà còn muốn cháu đưa về. Cháu chờ một chút.”
Để lại những lời này xong cha Tiêu vội xoay người đi vào nhà sau, một lúc sau ông cầm bao lì xì ra, “Nào, cầm lấy đi, tiền mừng tuổi."
Cố Minh Hãn không từ chối mà cười nhận lấy, “Cảm ơn chú ạ.”
Sau đó lại cướp lấy bao rác trong tay cha Tiêu, “Cháu cũng thuận tiện xuống dưới.”
Kế đó dưới ánh nhìn chăm chú của hai cha con nhà họ Tiêu mà bấm thang máy đi xuống.
Hạ Khiết có hơi không vui vì Tiêu Bạch đi chơi đến tận 11 giờ mới về, cô ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt không tốt cho lắm. Tiêu Bạch phải dỗ ngọt mấy câu, cả ba cậu cũng ngồi kế bên hòa giải cùng.
Sau đó cậu không còn khí lực để ứng phó nữa đành chịu đựng cảm giác khó chịu ở hạ thể mà nhanh chóng trở về phòng, dư âm của cuộc làʍ t̠ìиɦ vẫn còn kéo dài đến tận bây giờ.
Cậu nằm nghiêng trên giường, chân kẹp chăn bông, cậu không kìm được mà đỉnh hông lên, cố gắng trút hết kɧoáı ©ảʍ gần như đã cạn kiệt, trong đầu chỉ có hình ảnh của một người duy nhất.
Cậu có hơi bất an, lúc này đầu óc cậu chỉ toàn là Cố Minh Hãn đến chẳng thể nào hoạt động được nữa.