"Hoa Hoa, đừng khóc... Đừng khóc nữa mà..."
Nức nở một lúc lâu Vũ Hoa mới ý thức được mình khóc đến khàn cổ họng luôn rồi. Thoát khỏi vòng tay hắn, từ sau xe lấy lên một tấm chăn êm.
"Coi chừng bị cảm lạnh." Vũ Hoa quay trở về ghế lái thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định cô sẽ không đánh mất hắn nữa!
"Quân nhi." Vũ Hoa đột ngột lên tiếng: "Hay là về nhà ở với tôi đi."
"Về nhà?"
"Từ khi bước vào trường, tôi đã nghe mọi người đồn đoán về cậu... Cậu chơi thuốc phiện phải không?"
"Ách..." Hắn làm sao không chột dạ, bởi vì hắn có làm điều đó thật mà...
"Cậu không sợ tôi ở cùng cậu sẽ nguy hiểm sao?"
Nguy hiểm? Vũ Hoa nhếch đôi mày sắc lẻm nhìn qua gương chiếu hậu: "Cậu sẽ làm hại Hoa Hoa sao?"
Lưu Quân: "..."
Nghĩ một lúc, hắn thực ra là vẫn sợ làm tổn thương cô hơn ai hết. Hai người vốn không nên ở cùng nhau, mới đưa ra đề nghị: "Tôi có thể đi cai nghiện."
Ánh mắt cô bé mới tươi sáng hơn một chút liền bị dập tắt: "Cậu không muốn ở cùng với tôi? Hay là cậu không thích tôi nữa? Cậu có người mình thích rồi hả?"
"Không phải!"
Vũ Hoa thở dài yên tâm: "Không có vấn đề gì, tôi chăm sóc cậu."
Trong lòng hắn có một nút thắt, nếu không gỡ bỏ bây giờ sợ là không có dịp gỡ bỏ nữa mới lên tiếng hỏi: "Một người có quyền thế lại còn giàu có như cậu, sao lại để ý đến một tên như tôi?" Gương mặt hắn sau khi nói xong nhìn có hơi buồn bã. Nếu mà hắn có lòng hỏi như thế thì cô cũng không ngại trả lời: "Bởi vì tôi thích cậu. Thích từ cái nhìn đầu tiên."
"Hả?" Lưu Quân ngây ngốc.
"Mẹ tôi nói, thích từ cái nhìn đầu tiên là một khái niệm rất khó giải thích. Vậy cho nên cậu đừng bắt tôi giải thích tại sao tôi lại thích cậu từ cái nhìn đầu tiên, tôi cũng không thể giải thích được."
Hắn rất choáng ngộp nha, có vài điều từ miệng cô gái nhỏ này thốt ra... Quả thật là làm hắn đỡ không được.
Đang còn mơ hồ không rõ thì xe cũng đã lăn bánh về tới nhà, căn hộ của Vũ Hoa nằm ở khu vực cấm trong thành phố. Một nơi mà hắn chưa bao giờ nghĩ rằng loại người như hắn có thể bước vào.
"Xuống xe nào." Vũ Hoa không suy nghĩ nhiều cúi người mang giày cho hắn, hại cho lũ gia nhân một phen há hốc. Người này có thể là ai? Làm cho thủ tướng như cô hạ mình đến như vậy.
"Vào nhà thôi, cậu không cần lo. Những người kia nếu cậu không thích có thể đừng quan tâm là được. Từ nay cậu đừng về nhà thuê cũ kĩ kia của cậu nữa, cũng đừng đến... Bar club." Biểu cảm của cô vẫn chưa thoát ra khỏi khoảnh khắc đó, chẳng lẽ thời gian cô đi vắng... Lưu Quân đã làm điều đó với rất nhiều người?
Một bàn tay ấm áp đột nhiên xoa đầu trấn an Vũ Hoa, làm cho đầu tóc của cô rối lên, trên đỉnh đầu truyền xuống một giọng nói trầm khàn: "Ngốc, tôi mới mười lăm tuổi, cậu nghĩ tôi sẽ làm chuyện kia với ai sao?"
"Ơ..." Cô ngẩng mặt phản bác: "Nhưng cậu đã làm thế trước mặt tôi!"
"Chỉ là muốn đuổi cậu đi thôi."
"Hả? Thật không?"
"Còn không tin?"
"Hừ."
...
Thời gian trôi qua thật nhanh quá, nhanh đến không tưởng. Cho nên, việc gấp rút lúc này cần làm chính là phải sống cho trọn vẹn, từng phút từng giây...
"Quân nhi, em cảm thấy thật may mắn."
"Chuyện gì?"
"Bởi vì chúng ta không gặp quá nhiều trắc trở để đến được với nhau."
"Tại sao em lại nghĩ như vậy?" Lưu Quân cúi người, chơi đùa với lọn tóc của cô gái đang gác đầu lên chân mình.
Vũ Hoa nói: "Mẹ em từng kể cho em nghe câu chuyện của người, những khi pa pa bận đi công tác. Mẹ nói rằng, để đến được với pa pa và tạo ra em, bà đã trải qua nhiều thứ không dễ dàng."
"Em có thể kể lại cho anh nghe không?"
"Bà nói, lúc đầu bà chính là thủ tướng của một nước người người phải kinh sợ, bà không thích đàn ông vì bà nghĩ đến bà ngoại... Năm đó bà ngoại vì ông ngoại mà qua đời nên mẹ em rất hận, trong đầu luôn nghĩ rằng... Là bởi vì đàn ông mà bà ngoại em mới chết."
"Và?"
"Anh, anh có tin vào chuyện xuyên thời không?"
"Hửm? Đó không phải chỉ có ở trong sách thôi sao?"
Vũ Hoa lắc đầu: "Nó có thật, lúc đầu em cũng không tin. Nhưng mẹ em chưa bao giờ nói dối với em. Bà nói bà gặp pa pa ở nơi đó, rồi cả hai người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện nhưng mẹ em lại không tin tưởng pa pa vì bóng ma tâm lý khắc quá sâu, đến lúc muốn thì lại không kịp nữa rồi..."
"Pa pa bị gì sao?"
"Không... Là mẹ em thì đúng hơn. Bà bị trượt chân ngã xuống vách núi khi đang muốn tổ chức tiệc sinh nhật bí mật cho pa."
"Sau cùng thế nào?" Đối với chuyện vật nhỏ này kể, Lưu Quân nghe không bỏ sót một từ.
"Mẹ em đã xuyên ngược về đây. Mẹ nói, khi tỉnh lại mẹ cứ như vừa tỉnh mộng sau cơn mơ, mọi chuyện diễn ra thực hư không rõ ràng. Mà đau khổ nhất là, mẹ không còn được gặp pa pa nữa."
"Nhưng đến cuối, pa pa lại xuất hiện!" Cô gái vui vẻ nhảy cẫng lên: "Mẹ bảo, pa pa bây giờ rất giống pa pa trước kia. Cùng một tên, một tính cách và còn rất dịu dàng nữa! Mẹ em nghĩ là, có thể pa pa không muốn rời xa mẹ nên mới cùng theo mẹ tới thế giới này!"
Nhưng vấn đề không nằm ở đó...
Lưu Quân vốn không để câu chuyện kỳ lạ này trong đầu quá lâu, nhưng cho đến khi Vũ Hoa gượng cười nói tiếp: "Ba em... Cũng có một giấc mơ tương tự anh à..."
"Ba... Không đùa chứ? Khoan đã! Em... Không đùa anh chứ?" Lưu Quân quả thực rất ngạc nhiên.
"Ai mà rảnh đâu đi lừa anh với em làm gì?" Cô nộ khí xung thiên cốc nhẹ vào đầu hắn một cái: "Vậy mới nói cuộc đời chúng ta được hai người họ chúc phúc mới trôi qua êm đềm như vậy... Sao nào? Anh muốn sóng gió lắm hả?"
"Hả? Này, Hoa Hoa, oan ức cho anh quá!"
"Xí!"
...
Ba mẹ à, cảm ơn vì đã luôn ở bên con... Và cho con chứng kiến được tình cảm tốt đẹp của hai người, để con biết được thích một ai đó là như thế nào... Con hứa với hai người, sau này... Sẽ yêu thương anh ta thật tốt, và con đoán... Anh ta cũng không thể sống được nếu xa con đâu... ha ha!
"Vũ Vân... anh xem con bé nhà chúng ta ngạo mạn chưa kìa."
"Việc nên làm mà." Hắn nở nụ cười hài lòng cầm lên bức thư của An Hoa ngắm nghía thật lâu...
- HOÀN TOÀN VĂN-
Tác giả lảm nhảm: Ngày đóng máy (27/5/2022)
Mọi thứ thật không dễ dàng nhaaaa