Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!

Chương 37: Không Còn Gì Để Mất

Tỉnh lại trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, Vũ Vân giật mình ngồi phắt dậy. Đôi con ngươi đảo quanh khắp nơi nhằm mong muốn tìm thấy bóng dáng người kia.

Hắn cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình là ánh sáng duy nhất trong căn phòng, hiện tại đã là hơn chín giờ tối...

Tim hắn bỗng nhiên bị treo lơ lửng trên cao, không thể suy nghĩ gì tiếp lập tức nhảy dựng lên mặc quần áo chỉn chu, như bay ra khỏi phòng.

Bên ngoài là không gian tĩnh mịch tối om, tối đến mức khiến hắn hoảng hốt. Cả ngày hôm nay,... vậy mà cô cũng chẳng có quay về.

Vũ Vân tông cửa chạy ra ngoài, bấy giờ hắn mới cảm thấy bản thân thật sự đúng chất là một con thú lang thang vô định, không có một nơi là nhà, cũng không có lấy một người nguyện bên cạnh hắn cả đời đến khi cả hai bách niên giai lão.

Lam Khải An...

Vũ Vân cảm nghiệm sâu sắc trái tim mình từng trận nhói lên đau đớn. Từ khóe mắt bỗng trào ra vài giọt chất lỏng trong suốt, không thể khiến áo hắn ướt sũng đâu nhưng cũng đủ để hắn cảm thấy chúng thật nóng rát khi tiếp xúc trên da thịt mình.

Sao mà hắn cảm thấy... thương tâm quá.

Vũ Vân bắt một chiếc taxi, đi đến mọi nơi của thành phố. Điện thoại thì không ngừng hiện lên ba chữ, chính là tên của người kia.

Hắn gọi cho Khả Như thì nghe nàng nói, Khải An buổi sáng cùng nàng đi shopping nhưng cũng đã sớm bỏ về rồi.

Hắn tìm cô suốt ba tiếng đồng hồ, loanh quanh khắp nơi làm hắn thấy tuyệt vọng không tả nổi. Cô đã bỏ đi rồi sao?

Đột ngột như vậy?

Buổi tối tuyết rơi lất phất, vì nơi này khí hậu hết sức lạ lùng. Không cần biết là mùa nào, chỉ cần về đêm thì những bông tuyết trắng tinh sẽ từ trời chậm chạp đổ xuống. Làm cho người ta thấy lạnh, tim hắn cũng thấy lạnh.

Bác tài xế đã không còn kiên nhẫn, cuối cùng ra một quyết định không chở hắn nữa, đòi lấy phí và vụt đi.

Chiếc xe lao nhanh như gió lao khỏi tầm mắt hắn, để lại một thân ảnh gầy nhom kiên định đứng trong làn tuyết trắng.

Cô có thể đi đâu? Cô đã chán ghét hắn rồi sao? Cô không hài lòng về quyết định của hắn với "Lam Khải An" hay sao?

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên phá vỡ bầu không khí tịch mịch tràn ngập sự buốt giá, trên màn hình lúc này hiển thị ba chữ:

Lam Khải An.

Đôi con ngươi hắn giãn ra, không đợi tiếng chuông reo đến hồi thứ hai hắn tức thì nhấc máy.

Vũ Vân cảm thấy thật sự buồn cười, hắn gọi người hơn ba mươi cuộc, người không hề nhấc máy một cuộc. Người vừa điện một cuộc, hắn liền không chậm chạp bấm nghe.

Một sự bất công có tình nguyện...

Vì đứng ngoài trời tuyết đã lâu, giọng Vũ Vân đã sớm trở nên run rẩy: "Khải An..."

Ai mà ngờ được, bên kia truyền đến chính là tin nhắn thoại.

《Alo Vũ Vân, anh đã dậy chưa, em đang đi shopping với Khả Như này, lúc nãy nó có bảo em khi tỉnh dậy chắc chắn anh sẽ đi tìm em. Nhưng chắc không đâu ha, em biết anh tin tưởng nhất là em mà....》

Dừng một lúc, cô lại nói tiếp:

《Anh đến núi XXX, nơi người ta hay xem thiên văn gặp em đi, em có bất ngờ này cho anh...》 Dường như ngại ngùng mà cô không điện hẳn cho hắn, nhưng không sao, nghe được mấy lời như thế hắn đã mãn nguyện rồi. Ít nhất, ít nhất cũng để cho hắn biết rằng... cô an toàn.

Khi cuộc gọi vừa kết thúc, Vũ Vân quên hết tất cả tâm trạng phức tạp của bản thân nãy giờ, toan bước chân đến núi XXX như lời cô nói.

Một cuộc gọi khác bỗng nhiên lại khiến điện thoại Vũ Vân reo lên, lần này là của Khả Như.

Khi vừa nhấc máy, tiếng khóc nấc của Khả Như ở đầu dây bên kia đã khiến tim hắn thoáng được thả xuống bỗng lộp bộp mấy cái.

"Sao, sao vậy..."

Khả Như nghẹn ngào: "Vũ Vân!...Lúc nãy em nghe anh nói, anh đang tìm Khải An... Biết chuyện không tốt, em cũng lo lắng vội vàng đi tìm... Chưa đầy ba tiếng... Có người đã gọi cho em... Bảo rằng, rằng Khải An chết rồi!" Sau một câu nàng nghĩ bản thân đã nói khá mạch lạc liền khóc òa lên.

Hắn sững người, gì cơ?

Ba tiếng, là lúc vừa rồi hắn đang nghe tin nhắn thoại, người ta đã chưa kịp báo cho hắn trước.

Còn tin nhắn thoại đó, tin nhắn thoại hắn vừa nghe, có lẽ là khi cô định gửi cho hắn thì bản thân đã trượt chân rơi xuống vách núi.

Hắn cảm thấy nghẹt thở, cả thân thể dường như muốn trì hoãn ngưng đọng, không... không chậm trễ, Vũ Vân lướt như bay trong làn tuyết trắng chạy thẳng đến núi XXX.

Đến nơi, cảnh tượng khiến hắn khóc không thành tiếng. Cảnh sát đã phong tỏa mọi nơi quanh ngọn núi, phía xa xa là Khả Như đã ngã khuỵu vì khóc quá nhiều.

Nàng vừa thấy hắn đã chạy đến: "Vũ Vân! Anh Vũ Vân..."

Cái gì đây...

Em đang đùa tôi có phải không?

Chuyện gì đang xảy ra?

Có phải là em đang đùa giỡn tôi hay không!

"Chết... thật rồi ư?"

Nguyên nhân cái chết của cô được xác định là đang chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ cho hắn trên núi XXX, vì hàng rào trên ngọn núi đã quá cũ kỹ chưa kịp tu sửa mà cô lại vô tình tựa vào nên mới xảy ra cớ sự này.

Xác cô được tìm thấy một ngày sau đó và được đem về đặt trong quan tài kính trắng sang trọng. Tuy nhiên, Vũ Vân không tổ chức tang lễ cho cô mà thay vào đó là cùng cô mặc lên hỉ phục đỏ thắm.

Hắn đeo cho cô chiếc nhẫn tinh xảo đã bị cô từ chối lần đó, hôn lên bàn tay trắng bệch không còn chút huyết sắc: "Khải An, đừng từ chối anh nữa."

Anh muốn ngày hai chúng ta chia lìa, cũng là ngày chúng ta thành một đôi.

Tuy hơi muộn màng, nhưng ít ra... em cũng đã là vợ của anh rồi...

Ngày này năm trước, hắn tưởng chừng như đã buông bỏ được một "Lam Khải An" không hề yêu, cũng không hề quan tâm hắn. Đến một năm sau, hắn lại nhận ra rằng, "Lam Khải An" tình nguyện vì hắn, yêu hắn cũng cứ thế rời khỏi nhân gian, rời khỏi vòng tay của hắn. Suy cho cùng, cho dù có là Lam Khải An nào đi chăng nữa thì người là thiên thần cũng vĩnh viễn không thuộc về vòng tay của kẻ bị nguyền rủa.

Là do hắn, số phận này mãi mãi không thoát khỏi sự cô độc.

...

Nàng đi rồi, đi mất rồi...