Buổi chiều diễn ra bán kết chạy 100 mét, Hề Nịnh ngồi ở phía trước để thuận tiện cổ vũ cho Lạc Yếm.
Lớp học bọn họ tiếc nuối dừng chân ở vòng loại, cho nên vòng này người trong lớp hoàn toàn xem náo nhiệt.
So sánh với vòng loại buổi sáng, vòng bán kết buổi chiều số người ít hơn, chỉ có năm đội tranh đấu vào vòng chung kết.
Trong đó hơn phân nửa là học sinh lớp thể thao, Hề Nịnh đổ một thân mồ hôi lạnh cho Lạc Yếm.
Lần này tương đối trùng hợp, Lạc Yếm cùng Ôn Phái ở chung một đội, một người đứng ở vị trí thứ ba, một người đứng ở vị trí số sáu.
Ôn Phái rõ ràng cảm nhận được, tầm mắt Lạc Yếm nhìn chằm chằm hắn giống như đang chĩa mũi nhọn, bất đắc dĩ cảm thấy mệt mỏi.
Sớm biết anh chiếm hữu như vậy, lúc trước hắn không nên lo chuyện bao đồng nhắc nhở Hề Nịnh.
Một bước sai, Ôn Phái tự tạo trái đắng cho mình chỉ có thể nuốt xuống.
Sau khi tổ thứ nhất chạy xong, rất nhanh đến phiên Lạc Yếm.
Hề Nịnh vịn vào lan can trước khán đài, nhón mũi chân nhìn ra ngoài
Từ Gia Tuệ vỗ nhẹ cô một cái, “Biết cậu muốn nhìn bạn trai, nhưng cũng nên rụt rè một chút, chủ nhiệm lớp còn ở phía sau.”
Hề Nịnh chột dạ quay đầu lại nhìn mắt chủ nhiệm lớp, phát hiện thầy không nhìn về phía mình, thoáng thở phào.
Nghĩ lại, cô cũng chưa làm gì chột dạ, cổ vũ cho anh trai mình không phải rất bình thường sao? Tức khắc cô lại ưỡn ngực ngẩng đẩu.
Giáo thảo cùng giáo bá đồng thời lên sân khấu, dẫn tới trận thi đấu này trở nên náo nhiệt chưa từng có, ngay cả những người thi đấu nhảy cao, nhảy xa cũng bị tiếng hò hét hấp dẫn tầm mắt.
Những người bình luận trận đấu giọng điệu cũng trở lên phấn khích.
Âm thanh hò hét cố lên vang đến tận mây xanh, Hề Nịnh đứng ở trong đám người nhìn về phía anh, hô to: “Cố lên”.
Lạc Yếm dường như nhìn thoáng qua về phía cô, tuy rằng tầm mắt không tốt lắm, nhưng Hề Nịnh vẫn vẫy tay với anh.
Các vận động viên bước vào sân, giáo viên thể dục đứng trên đài cầm một khẩu súng lục nhỏ báo hiệu trên tay, hét lớn: “Từng người vào vị trí của mình ——”
“Chuẩn bị——”
“Phanh” một tiếng súng vang lên, cơ thể Lạc Yếm bộc phát như một con báo, chỉ mới bắt đầu anh đã nhanh hơn gần một nửa so với Ôn Phái.
“Cố lên! Cố lên!”
“Ôn Phái cố lên! Ôn Phái cố lên!”
“Lạc ca cố lên! Lạc ca uy vũ!”
Tiếng hoan hô cỗ vũ giữa những người ủng hộ Ôn Phái cùng với anh em của Lạc Yếm gần như bị phá vỡ, Hề Nịnh cảm thấy giọng nói của mình bị áp đảo suýt nữa nghe không thấy.
“Anh trai—— cố lên!” Hề Nịnh kêu lên, ho khan, cũng mặc anh có nghe thấy âm thanh của mình hay không, cố gắng kêu.
Trong lòng Từ Gia Tuệ cảm thán nói, đôi bạn này còn rất có tình thú, lén lút gọi anh trai.
Trong tiếng hò hét, ngắn ngủi mười mấy giây, Lạc Yếm cùng người trong lớp thể dục cạnh tranh, cuối cùng giành được vị trí số hai.
Ôn Phái xếp thứ tư.
“Lạc ca thật tuyệt vời ——”
Giọng nói trong sáng quen thuộc đột phá mọi tiếng hò hét của mọi người truyền vào lỗ tai Hề Nịnh, vừa quay đầu, quả nhiên là mấy người Dương Quyển.
Có khả năng chống lại một trăm kẻ địch chính là hắn.
“Cậu mau đi gặp bạn trai hôn người ta một cái đi, cùng người trong lớp thể dục không phân cao thấp, rất tuyệt!” Từ Gia Tuệ vội vàng thúc giục Hề Nịnh đi đưa nước.
Hề Nịnh cầm bình nước khoáng, quay đầu lại trộm nhìn mắt chủ nhiệm lớp, trùng hợp ánh mắt đối diện nhau.
Hề Nịnh chớp chớp mắt, vừa muốn mở miệng, chủ nhiệm lớp đã nói trước.
“Đi toilet sao? Đi đi.”
Giờ khắc này, chủ nhiệm lớp ở trong mắt Hề Nịnh tựa như cầm Ngọc Tịnh Bình Bồ Tát, tràn ngập hiền từ!