Một thời gian sau, Ninh Tiếu Tiếu đến cửa hàng bánh kem không viết bản thảo mà nằm liệt trong tiệm cả ngày.
Phương Tri Đồng kéo cửa cuốn xuống cắt một miếng bánh kem dâu tây: "Cãi nhau với anh Lãnh Kỳ?"
Ninh Tiếu Tiếu ngày thường thích bánh kem bây giờ cũng không động, tố khổ với cô: "Đồng Đồng, A Kỳ hung dữ với mình."
Hai ngày nay Phương Tri Đồng không thoải mái đều uống nước sôi để nguội làm ấm dạ dày: "Tiền án của cậu quá nhiều, mình chỉ muốn biết cậu làm gì chọc anh Lãnh Kỳ tức giận."
Ninh Tiếu Tiếu ngoan ngoãn ăn bánh kem: "Việc nhỏ, đều là việc nhỏ, cậu cũng biết mà, mình có chứng kéo dài, bản thảo lần này biên tập giao cũng nhiều chút, vừa không cẩn thận là thức đêm."
Phương Tri Đồng đã quá quen với cô ấy: "Vừa không cẩn thận là đến 4-5 giờ sáng?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Ninh Tiếu Tiếu cười tự biết mình đuối lý, ăn bánh kem cũng thất thần, bơ trên muỗng bạc còn thừa một nửa: "Mình cũng biết sai mà, nhưng mà anh ấy vừa hung dữ mình đã cảm thấy tủi thân."
Phương Tri Đồng: "Hơ, biết sai không sửa lần sau còn dám làm."
Bánh kem Ninh Tiếu Tiếu cũng không ăn mà bò trên bàn: "Đừng nói nữa, sự áy náy của mình lại tăng lên rồi."
Hu hu, tính tình vừa bộc phát cô ấy căn bản cũng không mặc kệ được, khẩu thị tâm phi điển hình, A Kỳ nhất định là bị tổn thương rồi, một ngày không đến tìm cô ấy.
Phương Tri Đồng đẩy quà lên trước mặt cô ấy: "Cái này tặng cậu."
Ninh Tiếu Tiếu dường như có sự yêu thích màu lam đến cố chấp: "Oa, thật xinh đẹp, cảm ơn Đồng Đồng."
Kim đồng hồ chỉ hướng 7 giờ rưỡi, Phương Tri Đồng chuẩn bị làm bữa tối: "Muốn ăn cái gì?"
Ninh Tiếu Tiếu cười đắc ý: "Sợi khoai tây xào chua cay, cơm chiên trứng."
Vẫn là Đồng Đồng tốt nhất, cô ấy muốn ăn cái gì cũng sẽ làm, không giống A Kỳ thối chỉ biết làm cơm chiên trứng, đun thuốc, nấu cháo, hu hu, nhưng cô ấy vẫn rất nhớ A Kỳ.
Cô gái mười sáu tuổi không thành thục gặp chàng trai thành thục ổn trọng mười lăm tuổi, rất không thể tưởng tượng được ở chung tám năm, tính tình cô ấy không tốt, vừa bực bội thì không thích ai, chính mình kén như vậy A Kỳ cũng không tức giận, bởi vì cô ấy là người nhà, là chị gái sao?
"Đồng Đồng, mình muốn uống rượu." Ninh Tiếu Tiếu ăn một lát rồi vô cùng đáng thương nhìn cô.
Phương Tri Đồng chuyển một rương rượu đến, cô cầm một chai.
"Meow." Bé mèo mặt tròn thành khách quen trong tiệm, bát cơm móng mèo đã thành đồ riêng của nó, thích ăn cơm trộn cá nhất, cái đuôi cũng lúc la lúc lắc.
Tửu lượng của Ninh Tiếu Tiếu không tốt, mỗi lần uống chỉ nhấp một ngụm: "Đồng Đồng, mấy ngày hôm trước cậu đi đâu thế, mình đến tìm cậu đều không ở."
Phương Tri Đồng: "Vận khí không tốt nên bị bắt cóc."
Khụ khụ khụ, Ninh Tiếu Dận sặc cũng muốn vén tay áo chuẩn bị đánh người: "Thằng khốn nào làm chuyện này, dám động vào bạn thân của truyền nhân Vịnh Xuân Quyền."
Phương Tri Đồng chống cằm, mỉm cười nhìn cô ấy: "Lưu manh trên đường."
Ninh Tiếu Tiếu vội vàng ngồi xuống, hoá thành hiệp khách giang hồ nghèo túng: "Sắc trời đã tối, đợi mình chuẩn bị mấy ngày, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ lại đi báo thù rửa hận cho cậu."
Phương Tri Đồng ôm quyền cảm tạ: "Tiểu nữ tử thân thể yếu mềm, cảm tạ Ninh nữ hiệp tại đây trước, nếu tương ngộ vào ngày nào đó chắc chắn sẽ dâng lên tạ lễ."
Trong lúc cười đùa nói lên chuyện này đã uống nửa chai rượu, Ninh Tiếu Tiếu cũng không chạm vào.
Một đôi mắt mông lung, suy nghĩ lại rất thanh tỉnh: "Đồng Đồng, mình nhớ A Kỳ, mình muốn biết mình ở trong lòng anh ấy có vị trí gì."
"Nhưng mình lại không dám hỏi anh ấy, tính tình của mình xấu như vậy, nhất định A Kỳ sẽ chán ghét mình, anh ấy cũng chưa đến tìm mình." Ninh Tiếu Tiếu khóc nức nở, tủi thân rơi lệ.
Phương Tri Đồng uống nửa chai còn dư lại ở cùng cô ấy một tiếng, chờ đến khi cô ấy khóc mệt, cảm xúc đã tuôn hết ra, cô mới mặc tạp dề vào thu dọn bàn ăn.
Ninh Tiếu Tiếu không giống cô, nhìn thì hoạt bát, vô tâm vô phế, trong lòng lại không có cảm giác an toàn, việc mình làm sai, đối phương không trả lời thì sẽ suy nghĩ miên man mang tính chất ngắn ngủi.
Loại trạng thái này sẽ liên tục một hai ngày, cơ bản buổi tối ngày hôm sau sẽ vứt bỏ tất cả, lôi kéo cô làm vài chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Góc đường Neon, vòng vào ngõ nhỏ, đi xuống dọc theo cầu thang, trước một mặt cửa sắt, hai người đàn ông cao lớn đứng hai bên sườn, kiểm tra vé vào cửa đi vào trong hiện trường.
Tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc, đám đông che trời lấp đất, trong lúc sờ soạng đi về phía trước, Ninh Tiếu Tiếu lôi kéo cô tìm vị trí: "Chúng ta ở hàng phía trước, bên kia, đi đi đi, mau đi nhanh nếu không mất vị trí tốt."
Đi đến hàng ghế phía trước mới nhìn rõ sân khấu hình tròn trước mắt, xung quanh rậm rạp đều là người, bao vây chật như nêm cối, khi nhìn kỹ thì bầu không khí nóng bỏng ở đầu hầu như tất cả đều là phụ nữ.
Ninh Tiếu Tiếu chọc cô một cái ý bảo cô chú ý phía trước: "Tốn rất nhiều tiền mới làm ra được, cậu chuyên tâm chút đi."
Trên cầu thang sắt ba tầng, Phương Tri Đồng đếm đếm có mười mấy người đàn ông mặc vest, quần jean màu bắt đầu vào bàn, đứng đầy sân khấu.
Bọn họ cởi bỏ áo khoác, ném lên sân khấu, tiếng thét chói tai lập tức cao lên một tầng, cơ bắp cuồn cuộn, không khí cuồng nhiệt, người đàn ông trước mặt cô nhảy hơi ghé sát vào một chút, những cô gái xung quanh đã mắt đầu điên cuồng chen lên phía trước rải tiền.
Chiều cao của Ninh Tiếu Tiếu không đủ, bị chen đến mức không nhìn thấy, chỉ có thể duỗi tay bắt lấy vài tờ tiền mặt an ủi tâm hồn bị tổn thương.
Phương Tri Đồng cũng không tốt đến chỗ nào, duỗi cao tay không ngăn trở tầm mắt của cô nhưng vẫn bị chen đến góc của hàng phía trước như cũ, quay đầu cũng chỉ cách người đàn ông đang nhảy không đến một tấc.
Cô lùi về phía sau, người đàn ông kéo lấy tay cô, cô hoàn toàn sờ từ cơ ngực đến cơ bụng, trên tay cũng để lại hương nước hoa.
Vũ đạo càng thêm cuồng dã, đi vào bên trong đám người, bốn năm fans phân tán ra xem sân khấu ở phía trên, dung mạo, dáng người của bọn họ tuy không phải đặc biệt xuất sắc nhưng lại có mị lực hấp dẫn tầm mắt.
Những cô gái may mắn được chọn dường như là không có khoảng cách tiếp xúc nhảy múa, hình như cô đã hiểu vì sao Tiếu Tiếu lại tốn nhiều tiền như vậy, vui vẻ như vậy là hương vị của tiền.
Sau khi vũ đạo nóng bỏng kết thúc, âm nhạc biến thành trữ tình, người đàn ông khiêu vũ đang mời phụ nữ lên đài, bên canh ôm một người.
Ninh Tiếu Tiếu có thể chen qua cho cô ta tiền mặt trong tay mình: "Hắc hắc, tôi."
Buổi biểu diễn tràn đầy hương nước hoa, sau khi kết thúc rời khỏi đây mùi hương trên người của hai người cũng không tiêu tán, mà lại càng đậm hơn.
Ninh Tiếu Tiếu ngửi ngửi tay áo, trực giác không tốt lắm: "Đồng Đồng, để mình ở một đêm, sáng mai mình lại trở về."
Phương Tri Đồng lấy điện thoại ra, cho cô ấy nhìn dãy số bên cạnh thông báo: "Cậu nghĩ anh Lãnh Kỳ không nghĩ đến sao."
Ninh Tiếu Tiếu chu miệng, tròng mắt chuyển động định ra ý xấu: "Nói với anh ấy nếu không đến đón thì mình sẽ không quay về."
Cô ấy không muốn nhìn thấy bộ dáng tự phụ tự giữ ngày thường của Lãnh Kỳ, cô ấy càng muốn thấy anh ấy điên cuồng nên đánh cược bây giờ, nếu A Kỳ thật sự không có phản ứng thì cô sẽ hết hy vọng.
Kết quả Lãnh Kỳ không chỉ không phản ứng gì mà trên đường về nhà cũng không nắm tay cô, Ninh Tiếu Tiếu suýt chút nữa đã rơi nước mắt, cô ấy biết A Kỳ chán ghét cô ấy, không thích cô ấy.
Đóng cửa phòng lại cuối cùng Lãnh Kỳ không nhịn được mà giam cầm cả người cô ấy, hung hăng hôn xuống, trừng phạt cô gái nhỏ chạy khắp nơi này.
Nụ hôn đến đột nhiên cũng càng thêm mãnh liệt, Ninh Tiếu Tiếu chỉ có thể ngửa đầu, để mặc anh ấy muốn làm gì thì làm.
Lưu luyến thở dốc rất nhỏ càng thêm mê người, Lãnh Kỳ trấn án vỗ sau lưng cô ấy: "Không muốn về nhà, còn cáu kỉnh, tâm tư tám năm anh đặt trên người em còn không nhìn ra à?"
Ninh Tiếu Tiếu không chịu nhìn anh ấy, để tâm vào chuyện vụn vặt: "Nếu chúng ta không quen biết từ nhỏ, trước kia anh sẽ gặp được một người con gái khác, anh có phải cũng sẽ đối tốt với cô ấy như vậy hay không?"
Lãnh Kỳ nâng lên hàm dưới của cô ấy: "Anh không có sự rảnh rỗi như vậy, thấy ai cũng cứu."
Cô gái thân thể vẫn luôn không được tốt là anh ấy tốn từng ấy năm chăm sóc đến bây giờ, về công về tư cô gái trước mặt này cũng chỉ có thể là của anh ấy.
Ninh Tiếu Tiếu chu miệng chỉ muốn nghe một câu: "Nhưng mà anh không nói với em là anh thích em."
Lãnh Kỳ: "Vậy bây giờ anh nói cho em nghe."
Ninh Tiếu Tiếu càng không vui: "Em không cần, bây giờ anh nói giống như em ép anh cũng không phải anh cam tâm tình nguyện."
Sau một nụ hôn triền miên, anh ấy nói ra lời nói trong lòng: "Anh yêu em."
Mặt Ninh Tiếu Tiếu đỏ bừng, trong lòng có bong bóng bốc lên, vô cùng ngọt ngào.
Nói xong lời âu yếm Lãnh Kỳ muốn thảo luận chính sự với cô ấy: "Điện thoại tắt nguồn, không nghe điện thoại anh cũng không so đo, mùi nước hoa trên người em có phải nên giải thích một chút hay không?"
Xong rồi, bê đá đập vào chân mình, bầu không khí đã biến mất hoàn toàn.
Ninh Tiếu Tiếu cười gượng: "Cái này, em chính là đến một chỗ xem biểu diễn, anh xem, em còn nhặt được tiền cơ."
Lãnh Kỳ nhìn hai mắt cô ấy chăm chú: "Buổi biểu diễn có mùi nước hoa, em đi Magic?"
Anh ấy cứ nhìn cô ấy như vậy, hu hu, cô ấy cũng không dám nói láo, Ninh Tiếu Tiếu gật gật đầu: "Vâng... vâng."
Gương mặt Lãnh Kỳ bỗng nhiên mang ý cười, đυ.ng chạm với chóp mũi cô: "Sau này còn đi không?"
Đây là khoảng cách tiếp xúc bằng không gì chứ! Giữa hơi thở hoà quyện dường như là một thể, cả người Ninh Tiếu Tiếu cứng đờ: "Không, không đi."
Tiếng nói của anh ấy cũng trầm thấp ấm ách: "Thân thể đặt nhẹ nhàng, đừng lo lắng."
"A..."
"Gọi tên của anh."
"Lãnh, Lãnh Kỳ."
Thời gian hơn mười phút, Ninh Tiếu Tiếu chưa từng lo lắng như vậy bao giờ, động cũng không dám động chút nào chỉ nghe hô hấp của anh ấy từ nặng đến nhẹ, cuối cùng quay về bình tĩnh.
Khi A Kỳ buông cô ấy ra không nghĩ đến việc suýt chút phải ngồi xuống mặt đất.
Lãnh Kỳ ôm cô ấy đến sô pha: "Nhũn chân?"
Khuôn mặt Ninh Tiếu Tiếu ửng đỏ, nói một câu hai nghĩa: "Đều là tại anh không đến tìm em, hại em ăn không ngon ngủ không yên."
Lãnh Kỳ cởi bò giấy bọc bàn, kiểm kê số lượng dược liệu: "Anh đi chỗ khác mua vài thứ."
Tuy cô ấy không nhận biết được những dược liệu ố vàng đó nhưng hương vị rất quen thuộc: "Là thuốc em hay uống?"
Lãnh Kỳ: "Ừm, lần này thành phố A hết hàng, là anh không suy xét chu đáo nên chuẩn bị sớm chút."
Hoá ra tất cả đều là bôn ba vì cô ấy, nghĩ đến hai người là thanh mai trúc mã, thời gian trưởng thành, cô ấy đều chiếm cứ vị trí chủ yếu, A Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.
Ninh Tiếu Tiếu có chút chán ghét tính xấu của mình: "Thực xin lỗi, sau này em sẽ tận lực khống chế, không chọc anh tức giận."
Hiếm khi thấy cô ấy ngoan ngoãn nhận sai, Lãnh Kỳ ôm cô ấy ngồi lên trên đùi: "Anh mua những dược liệu đó là muốn em khoẻ mạnh mà sống, tinh thần phấn chấn bồng bột ở trong thế giới của anh, thuộc về nguyện vọng riêng, tính tình nhỏ của em ở trong mắt anh cũng không phải khuyết điểm, anh rất thích em không rời xa anh, không có anh là không được."
Giống như an ủi, giống như tỏ tình, Ninh Tiếu Tiếu khóc, sự lo lắng của cô ấy, anh ấy vẫn luôn biết.
Lãnh Kỳ lau nước mắt của cô: "Anh đi sắc thuốc."
Ninh Tiếu Tiếu hít hít mũi giữ chặt anh: "Em đi cùng anh."
Cho thêm dược liệu, lọc cặn, sắc thuốc, sự rườm rà cô ấy nhìn ở trong mắt mà A Kỳ lại rất thuần thục, cô thật sự không tốt.
Lãnh Kỳ đóng nắp ấm thuốc lại, lấy tài liệu để đèn lại: "Đã khuya rồi, nghỉ ngơi đi thôi."
Người đàn ông nằm trước cô ấy vẫn luôn cho cô ấy đủ cảm giác an toàn và cảm giác tin tưởng, mặc kệ cô ấy nháo như thế nào cũng vẫn sủng cô ấy, cho dù trong đêm tối cũng có thể ở bên cạnh cô ấy.
Ninh Tiếu Tiếu tự nhiên nói ra lời nói trong lòng mình: "A Kỳ, chúng ta kết hôn đi."
Đáy lòng Lãnh Kỳ vui sướиɠ, khi nhìn thấy hai tròng mắt sáng ngời của cô ấy càng không kiềm chế được: "Tiếu Tiếu, anh rất vui vẻ nhưng anh càng muốn em suy xét thật tốt, mấy vấn đề này anh chỉ hỏi một lần."
Ninh Tiếu Tiếu cũng rất lo lắng: "Được."
Lãnh Kỳ hít sâu: "Tên của hai chúng ta, kiếp này sẽ ở liền nhau, sẽ không tách ra."
Trong tiếng nói của Ninh Tiếu Tiếu có chút run rẩy: "Em nguyện ý."
"Lãnh Kỳ, tương lai sẽ là chồng em, người bên gối của em."
"En nguyện ý."
"Không hối hận về quyết định này?"
Ninh Tiếu Tiếu ôm lấy anh ấy: "Không hối hận, vĩnh viễn sẽ không."
Đây sẽ là quyết định chính xác nhất đời này của cô ấy.