Điểm Tâm Ngọt Hoa Anh Đào

Chương 23: Đi dạo hằng ngày

Tìm hiểu sâu hơn lấy việc Phương Tri Đồng toàn bại mà chấm dứt, nói rõ việc của Phó Lễ Khiên đến mức không còn một mảnh, đến mấy tờ tiền lẻ trong ngăn kéo ở cửa hàng bánh kem cũng nói ra không chút giấu giếm.

Cô hỏi việc ông ngoại ở bệnh viện, Đường tiên sinh cũng chỉ nói một câu, quá khứ rồi mà sinh cảm động, không thuộc về hiện tại không có gì để nói.

Rõ ràng còn chưa nói gì đã đoán rõ cô, thật đáng giận.

Mỗi lần đυ.ng vào Đường Khách Ngọc đều kinh ngạc cảm thán thân thể cô gái trơn mượt, chỉ là thân mật dựa vào với nhau cái gì cũng không làm cũng rất thoải mái

Năm phút không nói chuyện, Phương Tri Đồng yên lặng hỏi một câu: "Anh tức giận sao?"

Đường Khách Ngọc cọ cổ cô: "Ừm, tức giận, giận mình, giận chính mình không tìm được em sớm hơn."

Phương Tri Đồng không nhịn được mà vui vẻ, ôm vòng eo anh an ủi: "Anh bây giờ tìm được em rồi, sau này là của một mình anh."

Thân thể nho nhỏ của cô hoạt động, cả người Đường Khách Ngọc cứng đờ, thành công lâm vào bị động, vài giây sau: "Đây cũng là hứa hẹn của anh, đã nói xong chuyện của em thì bây giờ em có thể hỏi anh."

Phương Tri Đồng sửng sốt: "Hỏi cái gì?"

Đường Khách Ngọc: "Người yêu cũ."

Cô choáng váng: "Em không phải mối tình đầu của tiên sinh sao?"

Anh trả lời đúng lý hợp tình: "Quan hệ người yêu bình đẳng là hai bên đều cần tham gia, như vậy có trợ giúp cho sự khoẻ mạnh của thể xác và tinh thần.

Tròng mắt Phương Tri Đồng chuyển động, tay làm trạng thái cầm microphone vỗ nhẹ hai cái đưa đến bên miệng anh: "Khụ khụ, xin hỏi Đường tiên sinh là nhất kiến chung tình với Phương tiểu thư sao?"

"Không phải."

Phương Tri Đồng chớp chớp đôi mắt: "Nguyện nghe thật kỹ."

Gương mặt Đường Khách Ngọc mang ý cười, cách cô gần hơn: "Là tim đập thình thịch, là thương nhớ đêm ngày."

Phương Tri Đồng vui vẻ ra mặt: "Lần thứ hai Đường tiên sinh tỏ tình Phương tiểu thư đã nhận được, cô ấy nói vô cùng thích, hy vọng lần sau có thể nghe thấy được, nhưng bây giờ cô ấy đói bụng muốn mời Đường tiên sinh cùng ăn bữa sáng."

"Phương tiểu thư đi trước dẫn đường, Đường tiên sinh sẽ đi theo sau."

Phương Tri Đồng nhảy xuống giường chạy về phía bữa sáng, điểm tâm nhỏ, bánh bao nhỏ, tao đến đây.

Đường Khách Ngọc thong thả ung dung thay quần áo, sửa sang lại giường đệm, đóng phòng ngủ lại.

Trình độ phong phú của bữa sáng là niềm yêu thương người già, bọn họ ăn rất no.

Dưới giá dây mây, trên bàn cờ chém gϊếŧ kịch liệt, đồ ăn vặt được cung cấp đầy đủ, trong lòng Triệu Minh Nghị hừ hừ, dù sao là ông ở trong lòng tất cả có địa vị thấp, nhìn một cái, bao nhiêu đồ ăn ngon, ngày thường đều để ông ăn một miếng bây giờ còn tặng kèm cái kia, mỗi khi ăn một miếng đều khổ sở, nước mắt chua xót một phen, người đến gây chuyện luôn ngại.

Phương Tri Đồng không ở dưới lầu mà nằm xem thực đơn ở trên ghế gần kệ sách ở lầu hai, tất cả các loại tài liệu đều đảo quanh trong đầu, bức ảnh trong bút ký viết giữa lúc hỗ trợ lẫn nhau tìm kiếm vật thay thế, tạo thành câu đố mới, lấy đến chứng thực, đến lúc đó hương vị thế nào nhỉ, cô rất chờ mong.

Điện thoại của cô đang sạc, bên cạnh đặt một cục sạc cực xấu, biết tiểu điểm tâm ngọt là bởi vì quên mang đồ sạc, trong nhà lại không dùng được, điện thoại tắt nguồn chặt đứt tin tức với anh, Đường Khách Ngọc bày ra năm dây sạc, sáu cục sạc đều rất khó nói hết bằng lời, Phương Tri Đồng miễn cưỡng chọn một cộng sự có giá trị nhan sắc trong đó.

Sau cơm trưa, Chung Phàm dọn dẹp mâm đồ ăn nhưng không cho cháu gái nhà mình chạm vào, cho cô mấy đồng xu: "Hôm nay náo nhiệt, đi ra ngoài đi dạo đi, đến giờ cơm hẵng trở về."

Nhìn xuống giữa sườn núi nhỏ có thể xem toàn cảnh của trấn nhỏ, hai người ngồi xe bus đi đến trung tâm trấn nhỏ.

Bách hoá trung tâm bay lên vài độ náo nhiệt, những đứa trẻ đứng trước máy chơi game bưng phấn, tiếng kêu làm cho không ít người nhìn qua, Phương Tri Đồng cũng tham dự náo nhiệt, mười giây sau trò chơi kết thúc.

Cậu bé ở bên cạnh đưa tới ánh mắt khinh bỉ: "Oa, chị gái gà quá, loại Boss rác rưởi này cũng không đánh chết được."

Các loại trò chơi đánh nhau cô không biết, những kỹ năng đó cô cũng không hiểu, dù sao đều không biết chơi Phương Tri Đồng cũng không thèm để ý lời cậu bé nói, Đường tiên sinh phía sau lại không vui.

Đường Khách Ngọc: "Anh đến."

Phương Tri Đồng nhường vị trí ra nhìn anh bắt đầu một lần nữa, mười giây kết thúc trò chơi, phát ra cảm thán kinh ngạc: "Oa!"

Không giống với bộ dáng luống cuống tay chân của cô, Đường tiên sinh thắng trò chơi dứt khoát lưu loát, chỉ dùng một chiêu tiếp một người lại một người, dùng lượng máu ít nhất đổi lấy cái chết của đối phương, đi vào cửa tiếp theo.

Cậu bé bị các chiêu hoa mỹ liên tiếp hấp dẫn, máy chơi game mình mở cũng không chơi nhìn màn hình chơi game của Đường Khách Ngọc chằm chằm, hết sức chăm chú, mỗi lần đẹp trai đi vào cửa tiếp theo đều vỗ tay hoan hô, khi hoàn thành trò chơi là nhảy rất cao.

"Thắng! Thắng! Anh trai thắng!"

Phương thức đánh trả của Đường Khách Ngọc vô cùng xinh đẹp, làm đối phương thành fans nhỏ, khi rời đi còn đuổi theo: "Có việc gì sao?"

Cậu bé vô cùng sùng bái: "Anh, anh thật là lợi hại, cửa vừa rồi em vẫn luôn không qua được, anh một lát đã đánh thắng, có thể dạy em không?"

"Không dạy."

Lần đầu tiên có người từ chối, cậu bé không vui: "A! Em cũng rất lợi hại vì sao anh không dạy em!"

Đường Khách Ngọc ngồi xổm xuống nhìn cậu bé: "Em vừa nói câu kia với chị gái, anh không thích nghe, cũng không muốn dạy."

Cậu bé nhìn Phương Tri Đồng, tay nhỏ đan vào nhau: "Nếu em xin lỗi chị gái thì anh có thể dạy em không?"

Là một tên tiểu quỷ thông minh, Đường Khách Ngọc gật đầu đồng ý: "Có thể."

Cậu bé đi đến trước mặt cô chân thành xin lỗi: "Thực xin lỗi chị, vừa nãy làm chị không vui."

Bất cứ lúc nào cũng không muốn cô khổ sở, cho dù khả năng chỉ là một cái nháy mắt, mí mắt Phương Tri Đồng cong cong: "Cảm ơn em đã xin lỗi, chị rất vui, em đi trước đi, anh ấy sẽ đến ngay."

Cậu bé chạy đi xa đứng ở trước mặt máy chơi game, gấp không chờ nổi mà chờ anh đến.

Đường Khách Ngọc ôm lấy eo cô, hai người tới gần: "So với việc nói cảm ơn bằng miệng anh càng thích em lấy thân báo đáp."

Phương Tri Đồng ngửa đầu: "Đây là phần khen thưởng mới thêm vào, cúi xuống thấp một chút."

Sau đó anh nghe thấy âm thanh thầm thì bên tai: "Tuy rằng thời gian, địa điểm đều không đúng nhưng em rất muốn hôn tiên sinh một cái."

Lặng yên hôn một cái, Đường Khách Ngọc bay lên, đến việc vẫy tay cũng run lên, anh thật sự... rất thích sự nghịch ngợm này.

Cậu bé học rất nhanh, nửa tiếng đã nắm giữ kỹ xảo qua cửa, mấy cậu bé bên cạnh hoan hô ôm cậu bé đó rời đi, tiếng cười chạy xa, nhắm về tiệm trò chơi tiếp theo.

Lâu lắm rồi cô không đi dạo như vậy, đến lầu 15 thì chân cô bắt đầu xót, đối diện thang máy có một quán trà sữa.

Phương Tri Đồng: "Anh muốn uống cái gì?"

Đường Khách Ngọc: "Bray Latte, thêm đá."

Trên bàn hình tròn nhỏ ở khu nghỉ ngơi có mấy tờ truyền đơn khác nhau, không biết ai ném đến chỗ này, quảng cáo bên trên giống như làm ra từ một khuôn mẫu, thể chữ nhỏ, vị trí bắt mắt, đại khái là tương đồng.

"Cá phi lê xào, sườn chiên dấm, trứng muối nấu ngó sen, giảm giá 10% chỉ trong một ngày."

"Sự kiện khai trương, giảm giá 10% tất cả đồ ăn."

"Váy nửa người khí chất đầu hạ, giảm 50% cho khách hàng mới và cũ."

Đường Khách Ngọc không thấy mấy tâm thì một người đàn bà đã ngồi ở đối diện: "Trai đẹp, thêm WeChat đi."

Anh giương mắt nhìn về cô gái đang mua trà sữa ở nơi xa: "Thật ngại quá, tôi có bạn gái rồi."

Người đàn bà không hề để ý vứt mĩ nhãn cho anh: "Thời đại này ly hôn, nɠɵạı ŧìиɧ, bạn gái cũng là một người lại thêm một người, chỉ cần anh đẹp trai nguyện ý, tôi có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của anh."

Đường Khách Ngọc cười: "Ngại mạng quá dài à?"

Người đàn bà bị dụ hoặc, cô ta liếʍ liếʍ môi, mũi chân cũng câu tới: "Bộ dáng làm người thần phục tôi càng thích, anh đẹp trai, kết bạn một cái bảo đảm đêm nay anh luyến tiếc rời đi."

Cảm giác lãnh lẽo không thuộc về nhiệt độ của cơ thể người, vũ khí sắc bén ở mu bàn chân, chỉ thoáng nhìn đã bay hồn.

Lời anh vừa nói không phải nói đùa à! Cái đồ chơi gì đây! Mẹ nó! Con sâu có hình thù kỳ quái xấu xí! Động một chút cảm giác đều đâm vào xương vào thịt, ghê tởm muốn nôn.

Người đàn bà tận lực làm nụ cười của chính mình làm đến không phải rất cứng đờ, cố nén sự không ổn: "Anh, anh đẹp trai, tôi chỉ là nói đùa một chút thôi."

Đường Khách Ngọc lắc lục lạc với cô ta: "Vui đùa nghiêm trọng là phải trả giá, nó thích phệ cốt nuốt thịt, nhà tôi cũng rất nghèo nửa tháng không cho nó ăn gì rồi."

Ma quỷ, người đàn bà cười nhưng trong không cười, đáy lòng không muốn tin nhưng lại không thể không tin một khả năng nho nhỏ đó, cô ta chưa từng thấy đồ vật này bao giờ, lỡ như thật sự bị cắn một cái, đã bắt đầu cắn chặt răng run lên.

Đi! Cần phải đi!

Phương Tri Đồng lấy hai ly Bray Latte đã nhìn thấy một cô gái thét chói tai, hoảng loạn rời đi, trùng hợp là vừa lúc cô đi đến sau lưng, không muốn nghĩ nhiều cũng khó.

Đường Khách Ngọc uống một ngụm trà sữa, pudding tràn đầy: "Anh vừa nhặt được thứ tốt, cho em xem."

Phương Tri Đồng lấy món đồ chơi trong tay anh, là một con bướm nhỏ: "Đen như vậy, râu cũng không có, anh nhặt ở thùng rác sao?"

Sáu chân còn dư lại bốn, thon dài, bén nhọn, sắc bén như mũi đao.

Đường Khách Ngọc chớp mắt với cô: "Nó ở dưới bàn, mới nhảy từ trên người của người khác xuống."

Phương Tri Đồng rất kinh ngạc, nói thầm: "Doạ chạy, nhìn cũng không đáng sợ mà."

Bộ dáng tò mò tìm đáp án qua lại của cô ở trong mắt Đường tiên sinh lại rất đáng yêu.

"Đặt nó lên trên bàn."

"Ơ?"

Anh ấn lên vị trí hai phần ba của bụng con bướm, cơ quan mở ra, bốn chân đâm vào gỗ hoàn toàn đi vào một nửa.

Mắt Phương Tri Đồng trợn tròn, không hề coi thường con bướm đen như mực này, bàn gỗ cũng có thể xuyên thủng là một đồ vật lợi hại.

Đường Khách Ngọc rút con bướm ra, tiếng nói nhỏ như bí lại: "Cho em xem sự lợi hại hơn."

Cô gật đầu: "Vâng, vâng!"

Nắm lòng bàn tay vỡ thành mảnh vụn, bên trong xác trắng biến thành bụi hoàn toàn, bẻ gãy vũ khí sắc bén dễ như trở bàn tay, chậc, đau quá.

Đường Khách Ngọc thấy biểu tình của cô không đúng, lòng nhảy dựng: "Em sợ?"

Phương Tri Đồng dọn bụi thoát ra, chạm vào lòng bàn tay không có vết thương của anh: "Sợ anh đau."

Cảm giác khó có thể nói gì lan tràn từ tay đến trái tim, Đường Khách Ngọc nắm lấy tay cô: "Làm sao lại đau, ngọt lắm."

Gương mặt cô đỏ ửng lên, Phương Tri Đồng yên lặng đi phía sau anh, tàn nhẫn hút một ngụm trà sữa.

Chỉ mấy ngày không gặp, bản lĩnh nói lời âu yếm càng tăng thêm, tiên sinh đang học của ai.

Đi dạo khu bách hoá to lớn cả buổi trưa, cuối cùng cô dừng lại ở cửa hàng một ông lão trước mặt mua một con sóc đuôi chó làm bằng cỏ

Vật nhỏ rất sống động, là Đường Khách Ngọc vừa học vừa làm thành, vì không muốn sóc con cô đơn nên Phương Tri Đồng mua vài thực vật trang trí lấy về, trước cửa sổ buổi tối có nhiều thêm một toà cảnh quan nhỏ.

Trên mặt đất đầy cỏ xanh, sóc con ôm hạt thông ngủ vùi, gió trong núi ngẫu nhiên thổi qua, dịu dàng thổi bay ngọn cây, làm trái tim nhảy lên từng nhịp, tốt đẹp và ấm áp.