“Mày!”
Tên em họ của Mộc Tịnh Kỳ vừa hung hăng định lao đến đánh nhau với Khưu Dĩnh Ninh thì từ cửa, ba đến bốn người mặc đồng phục cảnh sát cầm theo biên bản bắt người khẩn cấp đi vào nhà.
Một cảnh sát tầm ngoài ba mươi đại diện đưa biên bản lên trước mặt tên em họ của Mộc Tịnh Kỳ, giọng nói anh ta trầm thấp nhưng từng câu từng chữ đều vang lên một cách rõ ràng: “Theo lệnh được ban bố, chúng tôi đề nghị anh Mộc Khiêm cùng về đồn để điều tra, làm rõ về hành vi tổ chức cá cược phi pháp trên mạng và rửa tiền qua hình thức hoạt động công ty ma.”
Không rõ thực hư ra sao, nhưng người cảnh sát kia vừa dứt lời, mặt mũi Mộc Khiêm đã lập tức tái xanh, tay chân loạng quạng xoay hướng ngược lại muốn bỏ chạy. Đáng tiếc, những vị cảnh sát thừa đoán được phản ứng Mộc Khiêm, ngay khi cậu ta vừa lóe lên ý đồ đã bị nhóm cảnh sát lao đến trấn áp.
“Cha! Mẹ! Cứu con! Con vô tội! Con bị người ta lừa!...” Mộc Khiêm vùng vẫy trong gọng kìm của những người cảnh sát đang khống chế, bộ dạng cậu ta cực kỳ hoảng loạn, gân cổ la hét đến đỏ mặt, hướng về phía cha mẹ mình mà gào thét.
Cha mẹ Mộc Khiêm hoang mang bật dậy lao đến, người nắm người kéo những người cảnh sát đang giữ Mộc Khiêm, miệng không ngừng biện minh cho con trai nhát gan không dám làm bừa.
Tang lễ bỗng chốc trở nên ầm ĩ, sau khi xem xét tình hình, cảnh sát vẫn quyết định áp giải Mộc Khiêm về đồn, cha mẹ cậu ta cũng chật vật chạy theo.
Sau khi không gian ồn ào yên tĩnh trở lại, người cô ruột của Mộc Tịnh Kỳ mặc kệ ruột rà, trước mặt bao nhiêu người có trong lẫn ngoài mà cười lạnh khinh bỉ, buông lời mỉa mai: “Ăn ở keo kiệt bủn xỉn để rồi vào tù cũng vì tiền, đúng là đời cha xây nhà đời con phá tổ!”
Lời cô ta vừa dứt, lư nhang trước bài vị của bà nội Mộc bỗng nhiên bốc cháy, con trai cô ta đúng lúc đến gần thì xảy ra hiện tượng kỳ dị, cậu ta giật mình sợ hãi, bỗng quát lớn: “Mẹ bớt nói lại đi!”
Cha Mộc vội vàng đứng ra dập lửa, chẳng mấy chốc, đám tang bà nội Mộc lại trở thành nơi cho người trong nhà gặp mặt đấu đá hơn thua nhau, thậm chí còn thành trò cười cho người ngoài chứng kiến.
Giữa bầu không khí xôn xao, Khưu Dĩnh Ninh cúi đầu quan sát nét mặt trầm ngâm của Mộc Tịnh Kỳ, bàn tay anh đang ôm vai cô khẽ bóp nhẹ một cái, thấp giọng hỏi: “Còn gì nữa không? Không thì chúng ta về.”
Mộc Tịnh Kỳ khẽ gật đầu, trước khi cất bước không nhịn được xoay đầu nhìn, từ cha Mộc đến cô chú trong nhà, và cả người bà trên tấm ảnh thờ đều trở nên xa lạ, một chút cảm giác thân thiết cũng không hề tồn tại.
Không còn điều gì nuối tiếc, Mộc Tịnh Kỳ cùng Khưu Dĩnh Ninh ra về, cả hai đi bộ ra khỏi con hẻm hẹp. Ngày xưa điều kiện bà nội Mộc không tồi, nhưng theo năm tháng bị con cháu mòn rút, báo đời thì từ nhà lớn mặt tiền đã phải chuyển sang nhà nhỏ nằm trong khu dân cư tồi tàn.
Vì hẻm nhỏ nên không lái xe hơi vào được, lúc đến Khưu Dĩnh Ninh chỉ có thể đậu xe ngoài đầu hẻm. Cả hai đi bộ ra tới nơi, vừa chuẩn bị lên xe thì giọng nói của mẹ Mộc bỗng truyền tới từ phía sau.
“Kỳ à, mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Động tác định nhấc chân ngồi lên xe của Mộc Tịnh Kỳ chợt khựng lại, nhưng cô không nhìn sang bà mà chỉ đứng yên một chỗ, tầm mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
Khưu Dĩnh Ninh đứng sau lưng Mộc Tịnh Kỳ, tay vẫn giữ cửa cho cô. Qua một hồi không thấy cô nói năng hay hành động, anh nhìn về phía mẹ Mộc vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi, lên tiếng trả lời thay cho cô: “Về nhà con đi.”
Biểu cảm mẹ Mộc liền mừng rỡ vội gật đầu, Khưu Dĩnh Ninh không nói gì thêm, khẽ đẩy nhẹ thắt lưng Mộc Tịnh Kỳ đang đứng ngây người vào xe.
Về tới chung cư, mẹ Mộc được tài xế riêng đưa đón nên vào sảnh đứng chờ Khưu Dĩnh Ninh lái xe vào tầng hầm đỗ xe. Lát sau, từ phía xa bà đã thấy anh cùng Mộc Tịnh Kỳ tay trong tay đi vào.
Ban nãy ở nhà bà nội Mộc, nhìn thấy sự xuất hiện cùng cử chỉ của Khưu Dĩnh Ninh dành cho Mộc Tịnh Kỳ, bà cũng đã chín phần mười khẳng định cả hai đang yêu đương.
Trong nhà, Khưu Dĩnh Ninh cùng cha mẹ Khưu nấp ở cửa bếp lén nhìn ra phòng khách, nơi Mộc Tịnh Kỳ và mẹ Mộc ngồi cùng nhau nói chuyện.1
Sau nhiều năm không gặp mới có cơ hội gặp trực tiếp, đúng như suy nghĩ của Mộc Tịnh Kỳ, câu đầu tiên của mẹ Mộc khi được ngồi xuống nói chuyện với cô là một lời quen thuộc: “Kỳ, mẹ xin lỗi.”
Ngoài mặt Mộc Tịnh Kỳ không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, trong lòng cũng chẳng chút gợn sóng, tựa như vết thương tâm hồn trong quá khứ đã biến những cảm xúc đau buồn của cô trở nên chai lỳ.
Mộc Tịnh Kỳ không nóng không lạnh, hỏi lại: “Tại sao mẹ lại xin lỗi?”
Mẹ Mộc thở dài một hơi nặng nề, sắc mặt trầm xuống mấy phần, đôi mắt diễm lệ dâng lên màng nước làm tăng thêm vẻ u sầu. Bà hổ thẹn cúi đầu, trên môi hiện lên nụ cười chua xót.
“Mẹ sinh con ra lại không thể cho con một cuộc sống trọn vẹn, những lời mẹ sắp nói đây không phải biện minh cho lỗi lầm, mà mẹ chỉ muốn con có thể lấy mẹ làm gương, đừng để bản thân đi vào vết xe đỗ của mẹ.”
Mộc Tịnh Kỳ âm thầm hít sâu một hơi, đè nén cảm giác lo lắng đang dâng trào, chăm chú nghe mẹ Mộc nói.
“Mẹ cũng đã từng là một thiếu nữ mộng mơ về cuộc sống nên thơ với người mình yêu, nhưng hiện thực lại phũ phàng đến mức hy vọng cũng không còn nhìn thấy.”
Nhắc đến chuyện ngày trước, bao nhiêu đau khổ đè nén đều hiện rõ trên mặt mẹ Mộc, có điều bà không hề kích động oán hận, chỉ nhẹ nhàng kể lại.
“Thời gian mẹ mang thai con, mẹ phát hiện ra cha con trăng hoa bên ngoài, vì nghĩ có thể thay đổi được mọi thói hư tật xấu của ông ấy, cũng vì muốn con có đầy đủ cha lẫn mẹ, thế nên mẹ chấp nhận bỏ qua tất cả.
Nhưng sự nhẫn nhục của mẹ chỉ khiến ông ấy được nước làm tới, nɠɵạı ŧìиɧ, cờ bạc, vũ phu,... đều bộc lộ ra theo thời gian. Suốt mười mấy năm cam chịu, mẹ không biết mình đã vượt qua thế nào, càng ích kỷ không biết con đã phải chịu tổn thương nhiều đến đâu.
Ngày mẹ dứt khoát ra đi, mẹ đã nghĩ tới việc kết thúc cuộc đời tăm tối của mình, nhưng vào chính lúc mẹ từ bỏ bản thân, người đàn ông mẹ từng nhắc với con trong thư đã cứu lấy đời mẹ. Người đàn ông đó đã cho mẹ lại niềm tin trong cuộc sống, suốt bao nhiêu năm nay đều là ông ấy chở che, bảo vệ cho mẹ.”
Nói đến đây, không chỉ mẹ Mộc rơi nước mắt, mà ngay cả Mộc Tịnh Kỳ cũng không kìm được mà để lệ nhòa.
Mẹ Mộc nhìn thẳng vào cô, nghẹn ngào cất lời: “Nhưng Kỳ à, đã nhiều năm như vậy, căn bệnh trầm cảm của mẹ không thể chữa trị khỏi vì mẹ vẫn chưa thể đưa con về với mẹ. Mẹ biết, mẹ không xứng đáng làm một người mẹ, nhưng mẹ chỉ muốn xin con một chuyện duy nhất nữa thôi, xin con cho mẹ được chuộc lại lỗi lầm mẹ đã gây ra với con.”1