Ngày tiễn Mộc Tịnh Kỳ lên đường chỉ có cha mẹ Khưu. Kể từ ngày Khưu Dĩnh Ninh biết cô chọn đến thành phố khác học, anh đã cạch mặt cô suốt cả tuần, khi cô phải thật sự đi rồi anh cũng chưa từng kìm xuống cơn giận để cho cô một lời tiễn biệt.
Nhưng việc Khưu Dĩnh Ninh không tiễn Mộc Tịnh Kỳ lại có cái tốt của nó, cô không cần phải luyến tiếc, cũng không cần phải khiến tình cảnh thêm phức tạp.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ bước vào khu vực soát vé, cô vẫn ngoái đầu vẫy tay chào cha mẹ Khưu, nhưng trong tâm trí vẫn nhen nhóm hy vọng được nhìn thấy bóng dáng Khưu Dĩnh Ninh.
Đến cuối cùng, im lặng là thứ gϊếŧ chết một mối quan hệ, nhưng im lặng cũng là cách để từ bỏ những điều không nên cố chấp.
Sau khi đến thành phố mới, mọi thứ đối với Mộc Tịnh Kỳ đều xa lạ, không người thân, không người quen biết, chỉ có một mình đối diện với cuộc sống mới.
Điểm dừng chân đầu tiên của Mộc Tịnh Kỳ ở chỗ mới là ký túc xá, lúc cô đến nơi thì những người bạn cùng phòng cũng đã có mặt. Vốn dĩ là phòng bốn người nhưng hiện tại ngoài cô ra thì chỉ có hai bạn nữ, một người có ngoại hình hơi mũm mĩm nhưng từ gương mặt đến giọng nói đều cực kỳ đáng yêu tên là Diêu Diêu. Người còn lại là một cô gái có vẻ ngoài mảnh khảnh, sở hữu gương mặt ưa nhìn tên là Thanh Tú.
Mộc Tịnh Kỳ và Thanh Tú là người từ nơi khác đến, chỉ có Diêu Diêu là người tại thành phố này, nhưng do không muốn bị gia đình quản thúc nên cô nàng bất chấp đăng ký ở ký túc xá. Trùng hợp là Mộc Tịnh Kỳ và Diêu Diêu đều học chuyên ngành Dinh dưỡng và khoa học thực phẩm, riêng Thanh Tú theo học ngành Ngoại giao.1
Ngày đầu tiên của Mộc Tịnh Kỳ ở nơi mới trôi qua suôn sẻ, dù cho tính tình khép nép cũng dễ dàng kết thân với bạn cùng phòng nhờ vào sự hoạt bát và nhiệt tình của Diêu Diêu.
Vị trí giường của Mộc Tịnh Kỳ là ở trên phía bên trong cùng, bên dưới là bàn học và tủ riêng. Diêu Diêu ở phía đối diện, chỗ Thanh Tú ở ngay gần cửa ra vào, kế bên giường Diêu Diêu được ngăn bởi vách gỗ. Giữa phòng có bàn ghế đặt sẵn, gần cửa ra vào có toilet riêng, ngoài ban công là chỗ giặt và phơi quần áo.
Dọn dẹp sắp xếp cả buổi sáng, buổi chiều Mộc Tịnh Kỳ cùng Diêu Diêu và Thanh Tú ra ngoài mua đồ cần thiết, sẵn tiện đi dạo một vòng cho biết đường xá.
Đêm nằm xuống giường, thế giới của Mộc Tịnh Kỳ chỉ còn tồn đọng cảm xúc của chính mình. Xung quanh giường cô đã treo lên rèm để giữ không gian riêng tư, thế nên cho dù có khóc bao nhiêu, chỉ cần không phát ra âm thanh sẽ không ai phát hiện.
Nằm một mình, Mộc Tịnh Kỳ mở điện thoại, lẳng lặng ngắm nhìn bức ảnh chụp cô cùng Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu. Hóa ra, khi nghĩ buông bỏ tưởng chừng rất dễ nhưng trên thực tế lại vô cùng khó, mới rời đi ngày đầu tiên, cô đã nhớ về nơi gọi là nhà.
Cô cũng nhớ rất rõ, đã mười ngày trôi qua, Khưu Dĩnh Ninh không còn nhìn đến mặt cô, có lẽ chẳng bao lâu nữa anh cũng sẽ sớm quên đi người bạn từng thân này mà vui vẻ bên thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu là Cát An.
Nghĩ đến, Mộc Tịnh Kỳ tự tặng cho bản thân một nụ cười chua xót. Giống như người ta vẫn thường nói, những thứ không thuộc về mình thì dù có cố gắng đến đâu cũng không giành lấy được.
Cùng lúc ở nhà, Khưu Dĩnh Ninh dùng một tay lót đầu, tay còn lại xoay điện thoại với trạng thái chờ đợi. Lúc mở màn hình kiểm tra đã gần mười giờ đêm, anh mang tâm tình khó chịu ra ngoài lấy nước uống, đi ngang qua phòng khách vô tình bắt gặp mẹ Khưu đang nói chuyện điện thoại với Mộc Tịnh Kỳ.
Anh thở ra hậm hực đi thẳng một mạch vào bếp lấy nước, xong liền trở về phòng không thèm để ý đến nữa.
Ngay khi Khưu Dĩnh Ninh vào phòng, mẹ Khưu liếc trộm một cái, sau đó hạ giọng nói nhỏ vào điện thoại với Mộc Tịnh Kỳ: “Mặt mũi nó vẫn khó ở như vậy, con đừng lo, con trai mà, không giận lâu được đâu. Đợi vài bữa nữa không quen một mình nó cũng chủ động làm hòa với con thôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều, lo chăm sóc bản thân, học hành cho tốt, nếu có vấn đề gì cứ gọi cho mẹ nhé.”
Mộc Tịnh Kỳ và mẹ Khưu nói thêm vài câu mới cúp máy đi ngủ.
Bên trong phòng, Khưu Dĩnh Ninh áp tai lên cửa nghe lén, nhưng do khoảng cách khá xa nên vốn dĩ anh không nghe được mẹ nói gì với Mộc Tịnh Kỳ. Nghe trộm bất thành, anh bực bội trong người, uống ực ly nước vừa rót bằng một hơi rồi đặt ly rỗng xuống bàn.
Thay vì về giường mình, Khưu Dĩnh Ninh lại trèo lên giường trên, chăn ga của Mộc Tịnh Kỳ được giặt mới xếp gọn gàng ở đầu giường bị anh hất tung chui vào nằm lên. Không có cô, anh không ngần ngại xâm chiếm địa bàn, sử dụng chăn gối và giường của cô tự nhiên như của mình.
Khưu Dĩnh Ninh vừa mở điện thoại kiểm tra lần nữa như sợ bỏ lỡ tin nhắn. Quanh đi quẩn lại, tiềm thức dẫn dắt anh mở mạng xã hội, trong bụng vẫn luôn trách cứ Mộc Tịnh Kỳ vô tâm.
Vậy mà, vừa thấy bài đăng mới của cô chỉ vỏn vẹn hai chữ “Ngủ ngon”, dù không được nhắc đến trực tiếp là ai nhưng bao nhiêu cảm xúc tiêu cực trong anh đều bay sạch sành sanh trong chớp mắt.