Bị người ta trực tiếp nói như thế, Lý Quần Sơn cảm thấy rất không có mặt mũi, nếu là bạn bè bình thường mà nói chuyện như thế với anh, anh đã sớm trở mặt rồi, nhưng người trước mắt không phải là người bình thường, mà mà một thần tài hàng thật giá thật, nếu có thể kết giao quan hệ tốt với anh, thế nhất định có thể giảm bớt vài năm phấn đấu.
Lý Quần Sơn nghĩ đến người có cùng cách nghĩ này với anh, vẫn còn có Du Chính Khoan và Du Chính Lệ, nếu nói sự lõi đời, hai người này so với Lý Quần Sơn, chỉ có hơn chứ không kém, nhưng vừa rồi vừa giẫm trúng đinh, hai lão hồ ly này đều không dám lên tiếng, bắt đầu nhìn tình hình, xem Lý Quần Sơn làm gì để hạ gục Cố Hành Viễn.
Lý Quần Sơn nghiễm nhiên không biết mình thành con cờ đi thám thính quân tình, còn cười hì hì nói: “Em họ nào yếu ớt như thế, miệng của em ấy còn khá lợi hại đấy.”
“Tiểu Yến như thế nào, tôi tự nhiên sẽ rõ.” Cố tiên sinh tuy nói thế với Lý Quần Sơn nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Du Yến, trong mắt Du Yến chứa ý cười, ánh mắt chuyên chú ngắm nhìn anh.
Nhìn đôi trẻ diễn cảnh ân ái ở bất kì nơi đâu, bố Du nâng tách trà uống một ngụm, phát hiện lúc tâm trạng tốt, dù chỉ là loại trà phổ thông, cũng có thể trở nên ngon miệng.
Lý Quần Sơn bị lơ đến triệt để nhưng vẫn không chết tâm, đứng bên cạnh nói: “Hì hì, người anh em, tối nay đi quán bar uống hai ly thì thế nào?”
Nghe đề nghị của anh, Du Yến ngẩng đầu nhìn, lại nhìn cô hai Du Chính Mỹ, nói: “Vừa rồi không phải cô hai nói anh không đi đến những nơi ấy sao.”
Lý Quần Sơn lập tức im lặng, cũng quay đầu nhìn về mẹ mình, lập tức nói: “Quán bar cũng chia thành rất nhiều loại, đương nhiên chúng ta đi đến những nơi cao cấp.”
Cố tiên sinh nhàn nhạt trả lời, “Tôi không rảnh.”
Lý Quần Sơn nhìn Cố tiên sinh cuối cùng cũng chịu để ý đến anh, liền phấn khởi nói: “Thế lúc nào anh có thời gian, cứ nói thời gian đi, tôi đều có thể đi cùng.”
Từ lúc tiến vào đến bây giờ, Cố tiên sinh đều không nhìn thẳng mặt anh, giờ đây cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi không thích đem thời gian của mình lãng phí cho người ngoài.”
“Tôi đương nhiên không phải là người ngoài, tôi...” Lý Quần Sơn nói được một nửa mới ý thức được, vốn dĩ Cố Hành Viễn không hề nhận anh là họ hàng, đến bây giờ, đều chỉ là anh một mình độc diễn mà thôi.
Quay đầu nhìn những người xung quanh, trừ bố mẹ mình, những người khác đều trưng ra vẻ mặt đang xem kịch hay.
Lý Quần Sơn lúc này cảm thấy những người có tiền này cũng chẳng phải là thứ gì hay ho.
Vốn cảm thấy mình khá may mắn, không ngờ sau khi về nước liền gặp phải chiếc đùi này thô hơn chiếc kia, lòng thầm sung sướиɠ, nhưng cuối cùng mới biết những chiếc đùi này đều là có thể nhìn, không thể ôm, thật là gặp quỷ mà.
Cố tiên sinh không thèm để ý đến nội tâm tràn đầy cảm xúc của Lý Quần Sơn, quay đầu hỏi Du Yến, “Em ăn no rồi chứ?”
Du Yến gật đầu, ý của Cố tiên sinh chính là: Ăn no chúng ta đi thôi, Du Yến thầm hiểu, liền hỏi bố Du, “Bố, bố ăn no chưa ạ?”
Bố Du xua tay nói: “Không có khẩu vị, nuốt không trôi.”
“Thế chúng ta về thôi bố.” Du Yến đứng lên, chuẩn bị dìu bố Du.
Lý Quần Sơn liên tiếp bị mất mặt, cảm thấy thể diện đều mất sạch rồi, bất giác xấu hổ nổi giận, “Các người có ý gì, đùa chúng tôi ư.”
Dưới tình huống khẩn trương này, Du Yến đứng gần anh nhất, cô nhất thời không phòng bị, liền bị anh kéo ngã, ngồi về ghế, cả người cũng bị dọa đến giật mình.
Cố tiên sinh vốn đang chú ý lên người bố Du, vừa xoay người phát hiện Du Yến bị kéo ngã ngồi trên ghế, sắc mặt thoáng trầm lại, vừa vung tay, cũng không thấy anh dùng bao nhiêu sức, liền đẩy Lý Quần Sơn liên tục lùi về sau.
Động tác của hai người gần như là xảy ra trong thoáng qua, Du Chính Mỹ phát hiện con trai suýt bị đẩy ngã, lập tức quát: “Các người định làm gì!”
Cố tiên sinh nhíu mày đỡ Du Yến đứng dậy hỏi: “Em không sao chứ.”
Du Yến lắc đầu tỏ ý cô không sao.
Bố Du cũng rất giận, đứng dậy nói: “Hôm nay như vậy đi, ai về nhà nấy.”
Du Chính Mỹ vội chạy đến đỡ con trai bảo bối của bà ta, lập tức phát hiện ra cổ tay của anh bị Cố Hành Viễn vặn đến đỏ, lập tức nổi giận, quay đầu nhìn Cố Hành Viễn.
“Đám người ngang ngược như các người, có tiền là hay lắm sao? Liền có thể tùy tiện ra tay đánh người ư, còn có vương pháp hay không! Chú nhìn xem lại vặn tay con tôi thành thế này!”
“Cô hai, rõ ràng là con trai cô ra tay trước!”
Du Chính Mỹ trừng mắt nhìn cô, lập tức nhìn sang bố Du, lạnh giọng nói: “Chú nhìn xem con gái ngoan chú dạy kìa, một chút lễ phép cũng không có, lại dám cãi tay đôi với trưởng bối, so với Quần Sơn nhà chúng tôi, thật sự là một trời một vực.”
Bố Du vẫn luôn khống chế cảm xúc của mình, không để bản thân quá kích động nhưng nghe thấy chuyện này, ông không thể nhịn nổi nữa, “Chị đủ rồi, từ đầu đến cuối, chị có một chút dáng vẻ nào của trưởng bối không? Chỉ biết khen con trai mình, chị có biết là con trai chị ở nơi chị không thấy đã làm gì không? Nó lấy danh tiếng của tôi ở ngoài tán gái, chị biết không? Chỉ nói về điểm này, Tiểu Yến so với con trai chị cũng hơn trăm lần.”
Tin này đối với Du Chính Mỹ mà nói tuyệt đối là một đòn công kích cực mạnh, bà lập tức quay đầu nhìn con trai mình hỏi, “Những gì ông ấy nói có phải thật không.”
Lý Quần Sơn nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn thẳng Du Chính Mỹ nhưng vẫn cứng miệng nói: “Con không có, bọn họ đang ngậm máu phun người!”
Du Chính Mỹ hiển nhiên cũng không cách nào tin được con trai mình sẽ làm ra chuyện này, vì anh vẫn luôn là kiêu ngạo của bà ta, có tâm thái này, cho nên lúc Lý Quần Sơn phủ nhận, bà ta lập tức lựa chọn tin con trai mình.
Bà bảo vệ con trai, nói với bố Du: “Quần Sơn sẽ không làm ra loại chuyện này, mấy người bớt đặt điều hãm hại.”
Lần đầu tiên bố Du phát hiện Du Chính Mỹ lại là người không nói lý lẽ, xua tay nói: “Cũng được, dù chị tin hay không, nhưng tôi cũng sẽ nói ở đây, sau này ai dám dùng danh tiếng của tôi để ra ngoài huênh hoang lừa gạt, tôi nhất định sẽ không dễ dãi đâu!”
Bố Du vịn tay Du Yến chuẩn bị rời đi, nào ngờ Du Chính Mỹ lại không chịu buông tha.
“Đợi đã, các người làm con tôi bị thương, chẳng lẽ không cần xin lỗi.”
Bố Du hừ lạnh, “Chúng nó lại không làm sai, sao phải xin lỗi.”
Cố tiên sinh khá bội phục người mẹ dũng cảm bảo vệ con mình này, nhưng dưới sự bám theo không buông của bà ta cũng rất buồn bực, thế là nói với Du Chính Mỹ: “Bà chắc chắn con bà không làm sai?”
“Con tôi từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, nó có thể làm sai chuyện gì chứ.” Du Chính Mỹ chịu không nổi nhất là người khác nghi ngờ sự ưu tú của con trai bà ta.
Cố tiên sinh nhà bà ta một cái, đi ra ngoài phòng bao, mở cửa nói với người bên ngoài vài câu, người ở ngoài rất nhanh liền đưa cho anh một xấp tài liệu, Cố tiên sinh liền cầm tài liệu quay về.
Huơ huơ xấp tài liệu, Cố tiên sinh nói: “Trong này có rất nhiều chuyện thú vị, các vị không ngại có thể xem thử.” Nói xong liền ném xấp tài liệu lên bàn.
Du Chính Mỹ cầm lên, giở ra xem một lúc, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, cả người lộ rõ sự thất hồn lạc phách, ánh mắt nhìn con trai mình mang theo nét tuyệt vọng.
Lý Quần Sơn vội giật lấy tài liệu đọc, lập tức cũng bị dọa ngốc rồi.
Du Yến tò mò nhỏ giọng hỏi Cố tiên sinh, “Trong tài liệu viết gì thế?”
Cố tiên sinh đáp: “Anh nhờ người sang Mỹ điều tra một chút, trên xe còn có một phần, chờ lát nữa sẽ đưa cho em xem.”
Bố Du cũng hiếu kì về nội dung của tài liệu, sau khi đứng bên cạnh nghe được lời Cố tiên sinh, liền ho khan hai tiếng nói: “Chúng ta đi thôi.” Thật ra ông cũng ngại khi giành xem tài liệu kia, muốn lên xe rồi mới xem.
Du Chính Khoan và Du Chính Lệ không thèm để ý đến cả nhà Du Chính Mỹ, thấy bố Du chuẩn bị rời đi, vội vàng tiến lên, Du Chính Lệ nhiệt tình nói với bố Du: “Anh, nhiều năm như thế, bọn em vẫn chưa đến nhà anh, nhân bây giờ có thời gian, có thể đưa bọn em đi tham quan đi.”
Du Yến cười lạnh, lúc này mới giở trò tình thân, sao lúc trước không thấy!
Bố Du cũng quả quyết từ chối, “Sức khỏe của anh không khỏe lắm, hôm nay cứ vậy đi, những chuyện khác đợi hôm khác hẳn nói.”
Không có sự bám chặt của Du Chính Mỹ, bọn họ cuối cùng cũng rời khỏi khách sạn.
Vừa lên xe, Du Yến không chờ được liền cầm tài liệu của Cố tiên sinh lên xem.
“Ôi chao, tội phạm lừa đảo, lại lừa nhiều phụ nữ như vậy, gạt tiền gạt sắc, ây da, đến cả phụ nữ hơn năm mươi tuổi cũng không buông tha, ông anh họ này của con cũng ngầu quá rồi!”
“Nó lần này qua đây cũng là biết mọi chuyện đã bị bại lộ, trước khi có lệnh truy nã liền chạy về nước rồi.”
“Quả nhiên biết người biết mặt không biết lòng, cô hai con hẳn phải chịu đòn công kích lớn nhất, dù sao đi nữa bà ấy vẫn luôn cho rằng con trai bảo bối của mình là lợi hại nhất.”
Bố Du hừ lạnh, “Về mặt gạt tiền gạt sắc, nó thật sự cũng rất lợi hại.”