Muốn Em Là Của Riêng

Chương 3: Đúng người

Chiếc xe mau chóng xuất phát, trên xe Mễ Nhiên bị trói chặt, không hiểu sao bọn chúng còn buộc một tấm vải đen để che mắt cô, có vẻ Sọ Gai rất sốt ruột nên giục tên đàn em đi rất nhanh, lại hối thúc tên khác hẹn xem "Ngài" ấy có ở nhà không

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại tại một căn biệt phủ lớn nằm trên phía đồi, hướng từ đường lớn vào đây đi qua một con đường nhỏ, có rào chắn bao quanh từ con đường đó cho đến cổng lớn, sau khi bảo vệ xác nhận và kiểm tra một chút, chiếc xe lại đi từ cổng vào sảnh sân, một đoạn sau thì dừng hẳn. Mễ Nhiên tuy bị trói lại bịt mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được hướng đi từ những lúc rẽ xe, lúc dừng phanh lại

Sọ Gai ra lệnh cho một tên đàn ông bế thốc cô vào, nữ nhân dồn sự tập trung nghe loáng thoáng để phán đoán sự việc đang diễn ra

- Ngài Dụ đang trên lầu sao? Ngài ấy bận chơi billiard à?

Một giọng nói của người khác vang lên, không phải trong số đám anh em của Sọ Gai:

- Ngài ấy lệnh cho các người vào phòng khách

Tất cả bắt đầu di chuyển rồi dừng hẳn lại, Mễ Nhiên từ nãy vẫn bị trói chặt, miếng bịt mắt vẫn đeo lên và miệng cũng bị dán lại. Lí do là ban nãy trên xe, vì chống đối nên cô đã mạnh mẽ cắn phập vào tay một tên đang trói mình, Sọ Gai đành kêu người trấn áp chứ không thể hành động hơn

Ở trên lầu, nhân vật "Ngài" được nhắc tới không ai khác là Dụ Khang Trạch, hắn bình thản chơi billiard, nhắm trúng rồi cứ thế từng quả bóng lăn vào lỗ. Tên quản gia lúc nãy kính cẩn:

- Thưa ngài, bọn họ đang đợi dưới lầu, tôi có kiểm tra thì đúng cô gái đó có vết sẹo hình tam giác phía xương quai xanh bên trái, thêm nữa là cô gái này 18 tuổi, nếu đúng là 5 năm trước là ân nhân thì trùng khớp với độ tuổi ngài từng bảo, tầm 12-14 tuổi1

Dụ Khang Trạch không đáp lời, nhàn nhã cất gọn gậy đánh vào góc rồi thong thả bước xuống dưới. Cả đám nhìn thấy liền tức tốc đứng lên, duy có Mễ Nhiên không hiểu gì thành ra nhởn nhơ ngồi đó. Dụ Khang Trạch liếc mắt nhìn về phía cô, sau cùng châm một khói thuốc dày đặc, hắn không nói điều gì nhưng Sọ Gai cũng hiểu ý. Sọ Gai mau kéo Mễ Nhiên ra trước mặt hắn, để cô ở tư thể quỳ, đồng thời vạch ra vết sẹo nhỏ, nói:

- Anh Dụ, anh nhìn xem, có đúng là vết sẹo này?

Dụ Khang Trạch liếc nhìn hờ hững, sau cùng đành kéo sự tập trung lại. Ánh mắt hắn nheo nheo, cũng không bình thản như ban nãy mà sấn sổ tới, ngón tay khẽ rờ lên vết sẹo. Mễ Nhiên bị đυ.ng bất ngờ liền giật mình giẫy ra, Sọ Gai lớn tiếng quát:1

- Ngồi im

Dụ Khang Trạch nghe vậy liền hằm hè mắt nhìn yến đó, cộc lốc:

- Cút

Sọ Gai sau cùng rụt rè lùi về sau, Dụ Khang Trạch từ tốn kéo Mễ Nhiên sát lại, lần này hắn nắm chắc bả vai cô, ánh mắt hau háu nhìn lên vết sẹo đó. Đúng vết sẹo này rồi, đúng hình dáng này, vết sẹo có hình tam giác mà chỉ nhỏ bằng móng tay, không phải sẹo lồi mà là sẹo dẹt. Kể từ lần bị truy sát đến thương nặng vào 5 năm trước, Dụ Khang Trạch lảo đảo chạy tới một khu phố nhỏ, đi vài bước rồi dừng hẳn. Bỗng nhiên lúc đó lại có người đỡ hắn vào, chính là Mễ Nhiên năm ấy 13 tuổi, cái dáng vẻ nhỏ gầy đỡ hắn đến cực khổ rồi vụng về chăm sóc. Khi tỉnh dậy Dụ Khang Trạch để ý thấy đó là một cô bé gầy gò, miệng luôn cười tươi, câu đầu tiên nói với hắn là:

- May quá, chú tỉnh rồi

Dụ Khang Trạch nhìn xuống vết thương hở thì đều được sơ cứu băng bó cẩn thận. Hỏi han một hồi thì biết được hoàn cảnh và nhớ rõ cái tên của người cứu mình: Nhạc Mễ Nhiên. Lúc đó thế giới ngầm còn loạn, hắn chỉ kịp để ý đến vết sẹo tam giác trên xương quai của cô bé này, sau cùng cũng có sự chỉ dẫn thông thạo của Mễ Nhiên để tìm được con hẻm đi tắt và trốn thoát thành công. Chính nhờ sự kiện lúc đó mà bây giờ Dụ Khang Trạch mới trở nên hùng mạnh, nếu năm đó bị truy sát thành công, mộ hắn đã xanh cỏ1

Nghĩ đến lúc đấy đúng là như một lần Dụ Khang Trạch lại được sinh ra. Hắn không giữ được dáng vẻ lạnh lùng ban nãy mà bồi hồi nhớ lại, ngón tay run run sờ lên vết sẹo. Đang trong dòng hồi tưởng, Sọ Gai đánh tiếng:

- Anh, anh phải cẩn thận con bé này, ban nãy áp giải nó đến đây mà thằng Gấu Mật bị cắn cho một mảng, in hằn vết răng... Nãy em mới thả nó về sơ cứu

Dụ Khang Trạch nghe vậy lại không e ngại, hắn cười nhếch lên rồi cởi bỏ chiếc băng dính bên miệng Mễ Nhiên. Hai bàn tay hắn áp vào bầu má của cô, ngón tay mân mê sờ lên hai cánh môi mọng, nhìn bên trong đúng là có hai chiếc răng nanh trắng sắc nhọn. Đang mải mê thì bất giác Mễ Nhiên lại như thói cũ, tiếng răng phập vào thịt lại vang lên, chiếc răng nanh nhọn kia cắm chặt vào ngón cái của Dụ Khang Trạch. Đám Sọ Gai ngồi hai bên ngó nhìn lên rồi sốt sắng:

- Ôi trời, con kia, mày thả...

Dụ Khang Trạch dơ ám hiệu trật tự, ngón tay trỏ hắn vẫn để nguyên cho Mễ Nhiên cắn, mùi máu tanh xộc lên, một lúc sau cô mới ngoan cường nhả ra. Cả ngón tay đã thẫm máu tươi, Mễ Nhiên không la hét gì, im lìm ngồi quỳ. Sau cùng lại bị một đám người hầu đưa đi đâu đó, còn lại Dụ Khang Trạch và đám Sọ Gai, hắn thảnh thơi lau đi đống máu vẫn chảy, giọng thăng trầm cất lên:1

- Lần này tìm được đúng người rồi1