Cả cơ thể của Lâm Phi Đào ép vào bức tường lạnh lẽo, cô ngửa đầu ra lấy hô hấp để thở, phía thân dưới vẫn bị người đàn ông mạnh mẽ thọc rồi lại rút ra.
''Ưm… sâu quá...''
Lâm Phi Đào không kiềm nén được kɧoáı ©ảʍ ngày một tăng dần trong cơ thể mình, thể thể mềm nhũn trượt xuống sàn nhà. Lục Cảnh Sâm cũng theo đà trượt của cô mà quỳ xuống theo, hắn không ngừng động tác ra vào chỗ hang động nhỏ mê người của cô.
''A... anh... anh dám... dám chạm vào chỗ đó…''
Trong lúc xâm nhập, vật cứng của hắn chẳng may chạm vào tâm hoa của cô, Lâm Phi Đào hét lớn, toàn thân run rẩy dữ dội. Bờ mông đẫy đà của cô hiện lên đường cong quyến rũ, từng đợt sóng do cú thúc hiện rõ trên da thịt, dịch thuỷ không ngừng trào ra làm trơn cửa động để hắn thuận lợi ra vào. Đáy hoa ở chỗ sâu nhất trong cơ thể bị đối phương xỏ xuyên chạm đến khiến cho cô trào dâng lên một lỗi sợ hãi.
''Chỗ mang thai.''
Lục Cảnh Sâm trả lời dõng dạc ngắn gọn dễ hiểu, tần suất ra vào mất kiểm soát ở dưới thân cô, tạo ra kɧoáı ©ảʍ tăng trong cơ thể lên gấp bội.
''Ưm… đừng mà… thật đáng sợ...''
Từng lớp thịt trong thân thể cô co bóp nhịp nhàng thèo từng động tác ra vào của đối phương. Cảm thấy mã mắt của đối phương giãn nở trong cơ thể mình. Lâm Phi Đào quỳ rạp trên nền gạch ướŧ áŧ của phòng tắm mà nỉ non van xin hắn.
''Đừng… đừng bắn vào trong... xin anh... đừng mà… á...''
Lâm Phi Đào van xin quá muộn vào. Vào thời điểm hắn khom người lại liền lúc đó một thứ ấm nóng bao phủ lấy thân thể của cô. Lâm Phi Đào trợn tròn mắt khi một lần nữa hắn phóng kích vào phía đáy huyệt của của mình, nơi phụ nữ mang thai.
Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, du͙© vọиɠ khát tình của Lục Cảnh Sâm chưa hề giảm xuống. Hắn chậm rãi rút khỏi người cô, cửa động không vật chắn chảy ra một thứ đυ.c trắng. Ngay sau đó người đàn ông nhấc bổng thân thể cô lên, đặt cô lên bệ rửa mặt, có ý định xâm nhập từ phía trước.
''Không phải vừa nãy anh đã...''
Nhận ra tư thế mờ ám kế tiếp của đối phương, Lâm Phi Đào hoảng sợ chặn tay trước bụng hắn, ngăn cản ý định xâm nhập của Lục Cảnh Sâm.
Hắn ta không để tâm đến phản kháng của cô, gạt tay cô ra rồi nhẫn tâm xỏ xuyên vào sâu bên trong. Vừa nãy thân thể Lâm Phi Đào đạt đến cao trào giờ đây một lần nữa bị chiếm hữu khiến cho thân thể cô phản xạ ngửa về phía sau. Hai tay cô ôm lấy cổ hắn, dưới thân chịu đựng từng cú thúc ra vào mãnh liệt.
''Tôi tiêm đến khi em mang thai mới chịu buông tha.''
Vật cứng của hắn thô bao luồng lách qua từng tầng tầng lớp lớp tấc thịt bên trong cô. Không bỏ sót mọi khe hở ngóc ngách nào mà tìm kiếm con đường tiến tới sâu trong tâm động. Vừa mới phóng kích xong bây giờ trong người hắn vẫn dạt dào đầy ắp tinh lực. Thắt lưng chuyển động một cách nhanh dần, tần suất sau đó nhanh đến nỗi Lâm Phi Đào không thể thích ứng kịp.
Ở tư thế này, vật cứng của đàn ông nằm sâu hơn bên trong cơ thể cô. Lâm Phi Đào hở dốc, cố mở mắt ra nhìn vẻ mặt của người đàn ông có quyền sở hữu này. Gương mặt lạnh lùng nay hiện ra nét mặt hưởng thụ, thanh âm khoái lạc gầm gừ trong cổ họng, mồ hôi đọng trên vừng trán. Dưới tác dụng lực đẩy mạnh mẽ, Lâm Phi Đào tiếp tục đưa đến cao trào.
Nhìn vẻ mặt chứa đựng dâʍ đãиɠ của người con gái, Huyết Từ Ca không chịu nổi vẻ mặt gợϊ ȶìиᏂ đó mà cúi xuống hôn trọn lấy cánh môi của cô. Trong phòng tràn ngập tiếng rên la mờ ám, tiếng va chạm thịt cùng thanh âm ướt ra truyền ra tận bên ngoài khiến cho không khí xung quanh như thể tăng lên vài độ C.
Trong lúc bốn cánh môi giao hợp nhau, đầu lưỡi cuốn lấy nhau để trao vị ngọt đằm thắm. Lâm Phi Đào nhận thấy đầu vật cứng của hắn tiết ra dịch nhờn, ngay sau đó dòng sữa ấm nóng đổ trào lấy tử ©υиɠ. Lâm Phi Đào theo quán tính quặp chặt hai chân vào thắt lưng của Lục Cảnh Sâm. Hắn dừng lại động tác ra vào, miệng lưỡi vẫn điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng của cô.
Sau lần đạt cao trào lần thứ hai, Lâm Phi Đào dường như ngất lịm vào vòm tay của hắn. Thân dưới vật cứng của hắn vẫn vùi sâu vào trong cô. Vào lúc cô dần mất đi ý thức, giọng nói mệt mỏi của cô vang trầm trầm bên tai của Lục Cảnh Sâm.
''Lục… Lục Cảnh Sâm... anh thật là quá đáng.''
Ấm ức vô cùng! Rõ ràng là cô không muốn làm mẹ sớm, hà cớ gì mà anh lại muốn ép cô đến như vậy?
''Em nhất định phải sinh con cho tôi! Có như vậy em mới không rời bỏ khỏi tôi!''
Huyết Từ Ca vuốt ve gương mặt đỏ ửng của cô. Đôi mắt long lanh diễm lệ của Lâm Phi Đào nhìn về nét mặt không cảm xúc của hắn. Lúc này cô chỉ biết uất ức nghẹn ngào, muốn nói câu gì đó nhưng lời nói đó cứ mắc nghẹn trong cổ họng không thể nào thoát âm ra.
''Tôi không cho phép em rời bỏ tôi! Em là của riêng tôi, chỉ riêng mình tôi! Kẻ khác không ai có quyền mang em đi!''
Giọt lệ của cô lăn tràn bên khoé mắt được Lục Cảnh Sâm lau đi. Lâm Phi Đào cảm thấy lời nói của đối phương như một dự báo không lành. Cô tự hỏi lòng mình vì lý do gì mà cô rời bỏ người mà mình yêu cơ chứ?
Lục Cảnh Sâm đặt một nụ hôn nồng cháy phủ lên đôi môi mềm mại của cô. Nụ hôn lần này đằm thắm mang theo dư vị của tình yêu. Thường ngày Lục Cảnh Sâm đâu có dùng nụ hôn kiểu Pháp này trao cho cô đâu chứ? Nụ hôn thường này của hắn thật sự thiếu kĩ thuật trầm trọng. Cứ gặm nhấm đôi môi mỏng của cô đến phát sưng phù lên, điên cuồng chiếm hữu cơ thể gợi cảm của cô.
Vật cứng của hắn vẫn còn chôn vùi trong tầng tầng lớp lớp thịt mềm của hang động mê người, lưu luyến chẳng muốn thối lui. Miệng hắn vẫn mang dư vị nam tính, cuốn lấy đầu lưỡi ướŧ áŧ, nhẹ nhàng khuấy đảo trong khoang miệng mà hút mật ngọt của cô.
Lục Cảnh Sâm rút khỏi ra người cô, toàn thân cô mệt lả mà ngã gục vào người hắn. Giờ cô không còn sức lực để tắm rửa, hắn bế cô đến trước vòi hoa sen, giúp cô tắm rửa.
Đã hai lần đạt đến điểm cao trào, Lâm Phi Đào giờ đây không còn sức lực, ngất lịm đi để Lục Cảnh Sâm bế cô vào giường. Tưởng đâu hắn sẽ tha cho cô, ai ngờ đâu người đàn ông cầm thú này lại tiếp tục thọc vào rút ra bên trong người cô. Những cơn sóng tình, những cuộc mây mưa gió bão càng táo bạo hơi.
Suốt cuộc vui hoan lạc đầy kí©ɧ ŧìиɧ, Lục Cảnh Sâm thọc vào rút ra trong cơ thể cô, phủ lên người Lâm Phi Đào hàng trăm vết hôn ái muội. Hắn điên cuồng chiếm hữu, miệng không ngừng lặp lại một câu nói đầy bá đạo.
''Tôi không cho phép em rời khỏi tôi và càng không cho phép tên khác cướp em từ tay tôi.''
Qua đêm kí©ɧ ŧìиɧ cuối cùng Lục Cảnh Sâm cũng chịu buông tha cho cô. Khi hắn rời khỏi người cô, lúc ấy cô rơi vài tình trạng nửa tỉnh nửa mơ không biết thực hư là gì.
Hô hấp của Lâm Phi Đào không còn gấp gáp như trước nữa, toàn thân bao phủ một lớp mồ hôi sáng bóng trong ánh sáng mờ nhạt của đèn ngủ, trên người đầy những dấu ấn chỉ thuộc riêng về hắn ta.
Nhìn cô gái ngủ thϊếp đi trong cuộc vui hoan lạc, vẻ mặt của Lục Cảnh Sâm lộ rõ vẻ hài lòng. Hắn vuốt ve mái tóc bóng mượt của cô, nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn ấm áp
Hắn rời khỏi giường ngủ, khoác lên mình một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, mặc thêm một bộ âu phục. Lúc này trông hắn hiện rõ vẻ bề ngoài lạnh lùng đáng sợ, ánh mắt trở lên đanh sắc lại. Trong ánh đèn mờ nhạt của căn phòng, thân ảnh cao ráo cương thị của Lục Cảnh Sâm như ẩn như hiện, sắc mặt không một cảm xúc rời khỏi phòng, đi đến nơi thư phòng riêng dành cho mình ở phía cuối căn nhà.
Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, Lục Cảnh Sâm lòng thiêu như lửa đốt không tài nào ngủ được. Hắn ngồi hai chân vắt vẻo trên chiếc ghế tựa, trên bàn xếp một đống văn kiện liên qua đến hàng hoá, còn có hộp thuốc tránh thai hàng ngày mà ban ngày Lâm Phi Đào mua nó.
Hắn ta ngồi trầm tư suy nghĩ về cuộc trò chuyện lúc buổi chiều. Cuộc gọi đến đó không phải ai xa lạ gì mà đó chính là Vy Tố Phi.
Lúc ấy Lục Cảnh Sâm đang làm việc với một đống văn kiện trước mặt, hắn không có tâm trạng để chấp nhận cuộc điện thoại của người lạ.
Điện thoại đổ chuông suốt năm lần tạo không gian ồn ào khó chịu, chỉ thấy gương mặt của hắn ta tối sầm lại. Hắn đưa tay ra với lấy điện thoại định tắt nguồn, bỗng nhiên màn hình điện thoại phát sáng hiện ra dòng chữ người gửi đến.
''Tôi là Vy Tố Phi bạn thân của Lâm Phi Đào. Tôi muốn nói chuyện vài điều với anh.''
Lục Cảnh Sâm ban đầu không có hứng thú với việc này, song sau đó hắn ta lại tò mò muốn biết lý do tại sao cô gái này muốn nói chuyện với mình. Suy nghĩ một hồi cuối cùng hắn ta cũng đã gọi điện lại với Vy Tố Phi.
Cuộc điện thoại chuyển đến đầu dây bên kia không quá năm giây đã có người bắt máy. Không cần hỏi han chào nhau một tiếng, Lục Cảnh Sâm đã lạnh lùng ra lệch đối phương vào thẳng vấn đề.
''Nói! Cho cô năm phút để nói ra điều mình cần nói!''