Lâm Phi Đào có phần hốt hoảng sau khi nghe nói người đàn ông này muốn giúp cô tắm rửa. Hàng loạt những nghi ngờ không mất tốt đẹp về giây phút tiếp theo, Lâm Phi Đào giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Lục Cảnh Sâm như đọc được suy nghĩ của cô, hắn biết cô gái này đang sợ giây phút tồi tệ tiếp theo sẽ xảy đến. Vòng tay đang ôm thắt lưng của cô bỗng siết chặt hơn khiến cho Lâm Phi Đào không dám giãy giụa mạnh.
''Nghĩ quẩn đi đâu vậy? Anh vì muốn tốt cho em nên tự mình đưa em vào phòng tắm, giúp em gội rửa những thứ nhớt nhát trên người.''
Người đàn ông vậy mà có lòng tốt như vậy sao? Lâm Phi Đào dưới đáy lòng tự hỏi bản thân mình.
Hắn nói cũng có chút hợp lý, mà cũng đều tại hắn ta hết. Đem du͙© vọиɠ trút lên người cô, toàn Lâm Phi Đào hững chịu từng cú thúc mạnh mẽ của hắn, toàn thân sớm đã ướt nhẹp mồ hôi, càng không kể đến thân dưới của cô bị hắn tặng cho những cơn sóng tình ạt đến cao trào. Nơi thần thần bí bí nhất của cô cũng cần rửa sạch. Chỉ tiếc rằng xuống khỏi giường cũng không có sức đi đến phòng tắm huống chi tự mình tắm rửa?
''Thật... thật không?'' Lâm Phi Đào bán tín bán nghi mà hỏi lại hắn ta.
Cô chỉ thấy Lục Cảnh Sâm nở ra một nụ cười khó có thể diễn tả được, nụ cười đó tựa hồ như nụ cười của kẻ sát nhân, nó khiến cho lòng cô cảm thấy bất an vô cùng.
''Đến lúc đó rồi sẽ biết.''
Đúng là không tin vào miệng những người đàn ông nói mật ngọt thật. Người ta nói không có sai, mật ngọt bao giờ cũng rất êm tai. Và bây giờ mật ngọt bắt đầu lật mặt. Vừa vào đến phòng tắm, Lục Cảnh Sâm hạ thân thể của cô xuống, chèn ép cô đến bức tường mát lạnh. Hắn trao cho cô một nụ hôn đằm thắm một cách đột ngột khiến cho Lâm Phi Đào không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra với mình.
''Ưʍ...''
Miệng cô bây giờ đã bị người đàn ông lấp kín lại, bản thân muốn nói ra từ gì đó nhưng đều bị hắn ta nuốt xuống lòng. Bàn tay của Lục Cảnh Sâm không an phận mà ngao du khắp cơ thể cô, những nơi hắn động đến đều tạo ra máu nhột khiến toàn thân của Lâm Phi Đào rùng mình. Cô bị hắn hôn đến ngạt thở, phần lớn người đàn ông này đều cướp đi hô hấp của cô, khiến cho cô không có đường nào thối lui. Chỉ khi hắn cảm nhận được hô hấp của cô thêm phần nặng nề, lúc ấy hắn mới chịu giảm tần suất khuấy đảo trong khoang miệng của cô.
Cô bị hắn hôn cho đến nỗi toàn thần mềm nhũn ra, tấm lưng trần áp sát vào vách tường mát lạnh không cầm cự được mà từ từ trượt xuống. Cả người cô lúc này không còn sức lực, cơ mà vẫn bị nụ hôn cuồng nhiệt kia hút cạn sinh lực. Lâm Phi Đào không đứng vững được, toàn thân cô ngồi xuống bắp chân to khoẻ của người đàn ông đang kẹp ở giữa hai chân mình.
Sự tiếp xúc mờ ám này khiến cho vật cứng của người đàn ông trỗi dậy, cọ sát vào bụng đùi mềm mại của Lâm Phi Đào khiến cho cô rùng mình.
Hắn vẫn còn đang hôn cô triền miên vẫn không buông tha, phía dưới của hắn đã ngẩn cao đầu đòi tiến công thêm lần nữa. Lâm Phi Đào xấu hổ ngượng ngùng, hai bên gò má đỏ ửng như trái cà chua. Tâm trạng cô bối rối đến mức không biết tay mình nên vịn vào đâu trên cơ thể cường tráng của người đàn ông này. Bất đắc dĩ, Lâm Phi Đào đành vòng hai tay ra phía sau gáy của hắn, ôm chặt lấy cổ hắn để nâng người mình đứng dậy.
Miệng lưỡi giao nhau một hồi, Lục Cảnh Sâm lưu luyến buông bỏ đôi môi của cô ra. Lúc này Lâm Phi Đào mới có cơ hội lấy khí mới nên hô hấp của cô thêm phần gấp gáp, đôi mắt long lanh mang phần oán trách mà trừng về phía hắn.
''Vậy mà anh nói anh sẽ không làm gì...''
Lục Cảnh Sâm vẫn giữ nét mắt không cảm xúc, hắn ngang nhiên trả lời cô một câu nói phũ phàng.
''Anh đâu có nói với em là anh sẽ không làm gì.''
Vừa người đàn ông hắn vừa xốc người cô đứng thẳng lên, một tay hắn giữa eo cô, tay còn lại hắn tách rộng hai chân cô ra để vật cứng ma sát với cửa động nhạy cảm.
''Anh nhớ mình chỉ nói là, đến lúc đó rồi mới biết.''
Dứt lời, Lục Cảnh Sâm di chuyển thắt lưng của mình, cửa động qua trơn ướt khiến cho vật cứng của hắn xâm nhập vào bên trong thân thể cô một cách dễ dàng. Lâm Phi Đào bị hắn tấn công bất ngờ, theo quán tính, hai tay cô ôm chắt cổ hắn, cặp chân trắng ngần run rẩy quắp chặt lấy thắt lưng.
''A...''
Không kìm nén được cơm đau trong lòng cùng với sự ma sát tường thịt ở phía dưới, Lâm Phi Đào bất giác nỉ non khẽ rên lên một tiếng. Tiếng rên la của cô nghe rất êm tai khiến cho người đàn ông đang chìm trong du͙© vọиɠ phải khen ngợi một tiếng.
''Giọng ngon đó! So với mấy lần làʍ t̠ìиɦ trước đây, giọng lần này của em vẫn dễ thương hơn mọi lần, khiến cho anh thêm phần hứng thú.''
Hắn nói đúng, giọng nói của cô giường như một liều thuốc vô hình kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản tính cẩm thú sau bao năm kìm nén của hắn. Nghe giọng của cô, hắn không kìm nén được đốm lửa du͙© vọиɠ trong người mình mà bắt đầu tăng tần suất ra vào bên trong thân thể của cô.
Mỗi khi hắn đâm sâu vào trong vách thịt rồi lại rút ra, Lâm Phi Đào có thể nghe rõ âm thanh ướŧ áŧ ngày một to dần. Dưới dự ma sát điên đảo của vật cứng, nơi thần bí của cô không ngừng tiết ra chất làm trơn, dịch thuỷ theo đó ào ạt trôi theo dòng, cuốn lấy thân vật cứng của người đàn ông.
''Ưʍ... dừng... dừng lại đi... chỗ đó... em thấy lạ lắm... á...''
Lâm Phi Đào không dám lộn xộn, cô nhận thấy trong thân thể mình truyền lên đại não một cảm xúc vô cùng lại lẫm, người đàn ông lại tấn công bên trong mình kịch liệt vô cùng, tựa như một con dã thú lâu ngày bị bỏ đói.
Sau một hồi mây mưa kịch liệt ở trong phòng tắm, trong lúc hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau. Lâm Phi Đào nhận ra phần đầu của vật cứng trong thân thể mình bị giãn nở ra. Tiếp sau đó, một cơn sóng tình phóng kích đã đưa linh hồn cô trôi dạt bốn bể bát ngát mênh mông đại dương, không biết đâu là bờ đâu là bến. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu, người đàn ông này đã đưa cô đến cao trào, chạy nước rút mà gieo mầm mống bên trong cơ thể nóng rực của cô.
Kết thúc một cuộc làʍ t̠ìиɦ, Lâm Phi Đào thở hắn dựa vào nồng ngực của người đàn ông. Gương mặt của Lục Cảnh Sâm hiện rõ nét mặt thư thái, hắn ẵm thân xác sớm đã bị lụi xơ của cô đặt vào trong bồn tắm. Hắn giúp cô tắm rửa, thay cho cô một bộ đồ mới và đặt cô nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm mại.
*
Lưu Ngọc Ly ngồi lười biếng trên giường bệnh, bên cạnh là tiếng máy đo nhịp tim. Nhịp tim hiện rõ trên màn hình tương đối ổn không có điều gì bất thường, nhưng trên nét mặt của Lưu Ngọc Ly lại mang một tấn tâm trạng sầu bị.
Cánh cửa phòng đẩy ra, Lưu Ngọc Ly ngoảnh mặt lại nhìn theo tiếng động vừa phát ra. Sau cánh cửa được mở, thân hình uyển chuyển của Lưu Ngọc Diệc xuất hiện, nhan sắc của hai người phụ nữ này hơi giống nhau.
Trên tay của Lưu Ngọc Diệc mang đến cho người ngồi trên giường bệnh một bữa trưa vẫn còn nóng, Lưu Ngọc Diệc nhanh chóng ngồi phía bên giường bệnh. Tay chân của cô ấy thoăn thoắt cởi bỏ hộp cơm ra.
''Lâm Phi Đào, con bé dạo này thế nào rồi?''
Lưu Ngọc Ly buồn phiền không có tâm trạng để ăn uống, bản thân mình lại mang phần lo lắng cho đứa con gái của mình. Con bé đã hơn tuần qua không đến thăm bà, nếu có đến thì chỉ đến chưa đến nửa tiếng đã vội rời đi, người làm mẹ như Lưu Ngọc Ly không lo lắng cho con gái mình cũng không được.
Lưu Ngọc Diệc thở dài mà đáp lại: ''Rất tốt.''
Lưu Ngọc Ly nghe vậy vẫn không ngoảnh đầu lại nhìn em gái mình, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra khung cửa sổ. Cảnh vật ở sau lớp cửa kính này nhìn lâu cũng đã phát chán, chỉ có cây hoa lan đã tàn hoa, thi thoảng nhìn thấy vài đàn chim đang di cư chỗ ở.
''Chị không cần phải lo cho con bé, nó bây giờ sống rất tốt bên cạnh người nó yêu.''
Lưu Ngọc Diệc thêm lời thoại. Lời nói của em gái mình khiến cho Lưu Ngọc Ly có chút ngạc nhiên, chân mày lá liễu của bà nhíu sâu lại.
''Là đại thiếu gia của Dạ gia?''
Người phụ nữ kia lắc đầu, bà nghi ngờ hỏi ngược lại lần nữa: "Là... là đại thiếu gia Lục gia, Lục Cảnh Sâm?"
Lưu Ngọc Diệc khẽ ừ một cái, nỗi hoài nghi trước kia của Lưu Ngọc Ly có đáp án.
''Là em đã nói con bé đến tìm hắn ta để có tiền viện phí?''
Sắc mặt của Lưu Ngọc Ly hơi tối sầm lại. Bà không để lộ vẻ tức giận của mình, lời nói vẫn nhẹ nhàng hỏi đối phương.
''Phải, là em đã nói với con bé.''
Lưu Ngọc Diệc bình tĩnh đáp lại lời nghi vẫn của chị mình.
''Em muốn con bé bị Lục phu nhân chà đạp? Muốn nó sa ngã vào vết xe đổ của ngày đó?''
Lời nói của Lưu Ngọc Ly có chút xuống âm, sắc mặt của bà không giấu nổi sự phẫn nộ. Bà giận dữ quay sang trừng mắt với Lưu Ngọc Diệc.
Mặc dù lúc đó Lâm Phi Đào không có kể ra bản thân mình bị Lục phu nhân hành hạ, nhưng dưới con mắt trải đời của Lưu Ngọc Ly, bà đã sớm phán đoán ra kết quả việc yêu sớm của con gái mình.
''Chị yên tâm! Lần này con bé sẽ không bị bà ta hành xử như ngày đó. Em cam đoan chắc chắn rằng, Lục Cảnh Sâm sẽ bảo vệ con bé.''
Lưu Ngọc Ly giận dữ ngắt lời.
''Em nghĩ Trương Di Sở dẽ bỏ qua cho việc này sao? Trương Di Sở sẽ không bao giờ để con trai của mình yêu một người con gái không có danh phận và càng không bao giờ công nhân hôn nhân chênh lệch tuổi khá lớn như vậy.
Độ tuổi chênh lệch quá lớn! Lâm Phi Đào mới hơn mười tám tuổi, còn đại thiếu gia của Huyết gia thì sao? Hắn ta đã hai mưới tám tuổi rồi! Em nghĩ Trương Di Sở sẽ chấp thuận hôn nhân này sao? Đồng ý cho con trai mình lấy một người con gái ít tuổi mình mười tuổi sao?''
Lưu Ngọc Diệc khăng khăng khẳng định hành động của mình làm.
''Chị, hãy tin Lục Cảnh Sâm! Thằng bé sẽ là chỗ dựa vững chắc cho Lâm Phi Đào. Chẳng phải trước kia chị và anh rể cũng có ranh giới về độ tuổi như vậy sao? Chỉ là anh rể hơn chị có mười hai tuổi. Chị vì yêu anh rể mà bất chấp rời bỏ quên hương của mình, theo anh ta vể Bế Xuyên sinh sống sao?''
Bấy đắc dĩ, Lưu Ngọc Ly bèn thở dài. Hai tay của bà đưa lên day day hai bên thái dương, giọng nói chuyển chủ đề.
''Vy gia bên Anh Quốc thế nào rồi? Còn nữa, Berto đã có tin tức gì chưa?''