Thích Thất ở trong lòng hỏi thăm 927 đến mấy ngàn lần, mãi đến tận khi góc áo lại một lần nữa bị kéo, thiếu niên bộ dạng đáng thương ngẩng đầu nhìn cậu, giống như sắp khóc đến nơi:
"Anh ơi, em đi theo anh được không?" Thiếu niên hỏi lại.
Thích Thất thở dài, thoả hiệp: "Được rồi, em buông áo anh ra trước đi."
Thiếu niên nghe xong liền ngoan ngoãn buông tay ra, cao hứng nói: "Cảm ơn anh! Em tên Khương Viễn, em sẽ thực nghe lời!"
Một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi trên ghế sô pha cười lạnh nói: "Thật biết giả vờ"
Vừa nghe lời này, Thích Thất liền cau mày nhìn cô ta, Khương Viễn cũng chú ý tới ánh mắt của Thích Thất, liền khẩn trương nói:
"Anh, đừng nghe lời cô ấy nói bậy bạ, em không..."
Người phụ nữ cười nhạo một tiếng, rồi im lặng không nói nữa.
Thích Thất vừa mới tới nơi này, cũng không quen biết ai ở đây, người phụ nữ kia xem ra là biết Khương Viễn, nhưng tất nhiên cậu sẽ không chỉ nghe lời nói từ một phía, trước mặt Khương Viễn cũng không có vấn đề gì, cậu sờ sờ đầu cậu nhóc, trấn an:
"Đừng lo lắng."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, thần kinh đang căng chặt của Khương Viễn hiển nhiên đã thả lỏng không ít, cậu bé dựa vào bên cạnh Thích Thất, không ngừng ríu rít nói chuyện phiếm, cũng làm cho tâm tình của Thích Thất tốt hơn một chút, thái độ đối với Khương Viễn cũng thân thiện hơn.
Trong suốt quá trình, vẫn luôn có một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Thích Thất, Thích Thất quay đầu lại vừa lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Người đàn ông bị phát hiện cũng không né tránh, ánh mắt hai người vô tình va chạm vào nhau trong không khí, đối phương thoải mái hào phóng gật đầu với Thích Thất một cái.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, cơ thể Thích Thất liền cứng đờ, sau đó là mừng như điên, cậu cảm nhận được tinh thần lực của mình trên người đối phương! Anh ấy thực sự đã tìm tới!
Thích Thất phấn khích đến cả người run lên, cậu cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, không thể khiến anh sợ hãi hay để lại ấn tượng xấu được, vì dù sao thì đời này bọn họ cũng không quen biết nhau.
Lúc này cậu không trách 927 nữa, chỉ cần người yêu ở bên cạnh, giả thiết của cậu đã được chứng thực, thì 927 muốn nâng cấp bao lâu cũng không thành vấn đề.
"Một người, hai người, ba bốn..."
"Năm người, sáu người, bảy tám..."
"Chín người, mười người, mười một, mười hai người."
"Tiếp theo đến lượt ai?"
Đột nhiên, một bài đồng dao quỷ dị vang lên, tiếp đó là một giọng nữ êm tai.
"Xin chào mọi người! Tôi là bạn tốt của các bạn, Dao Dao~"
"Chào mừng mọi người đến với chương trình "Ánh rạng đông", bây giờ tôi sẽ thông báo luật chơi cho các bạn."
"Trò chơi mang tên "Ma Sói", phạm vi hoạt động của người chơi chỉ giới hạn trong biệt thự này, không được tùy ý rời đi, nếu không hậu quả sẽ do chính bạn tự mình gánh chịu...
Biệt thự có bốn tầng, từ tầng 2 đến tầng 4 là phòng ngủ, mỗi tầng có 4 phòng, người chơi có thể tự chọn phòng, trong phòng có điện thoại dưới gối, trong điện thoại có thông tin thân phận thật sự của các bạn cùng luật chơi, vui lòng đọc và ghi nhớ kỹ... "
"...8 giờ mỗi đêm là thời gian hoạt động của Ma Sói, tất cả người chơi phải trở về phòng, người chơi tập trung tại phòng họp vào lúc 8 giờ mỗi sáng. Nếu không đến đúng giờ, sẽ bị coi là tự nguyện từ bỏ cuộc chơi, sẽ bị xóa sổ, mong người chơi nắm chắc thời gian."
"Chúc các bạn chơi vui vẻ ~" Nói xong câu cuối cùng, trong phòng lập tức liền trở nên yên tĩnh.
Người phá vỡ sự im lặng là một cô gái đeo kính, cô gái hít một hơi thật sâu, nói:
"Vậy... Chúng ta hãy tìm hiểu nhau trước một chút đi. Tôi tên Lâm Yến, là một giáo viên ngữ văn."
Có người mở đầu, những người còn lại cũng liền nhanh chóng tiếp lời.
"Tên tôi là Triệu Chi Kiều."
Người đàn ông trước đó đã giải thích cho Thích Thất lên tiếng xong, lại chỉ vào người phụ nữ ở bên cạnh anh ta, "Đây là bạn gái của tôi, Hà Duyệt, cả hai chúng tôi đều là người làm công bình thường."
Hà Duyệt rụt rè gật đầu chào mọi người.
Lần này Thích Thất không biết thân phận của mình là ai, nhưng khi nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, cậu kinh ngạc phát hiện cơ thể này giống hệt với bản thân cậu, vì vậy cậu liền lợi dụng tình huống báo tên thật của mình:
"Tôi tên là Thích Thất, cũng chỉ là một người làm công bình thường thôi."
Ngay từ đầu, ánh mắt của Tấn Thiên chưa bao giờ rời khỏi Thích Thất, lúc này nghe cậu giới thiệu mà ánh mắt càng trở nên thâm tình trìu mến, hóa ra cậu tên là Thích Thất, người yêu nhỏ khiến anh vừa yêu vừa hận, hận không thể lập tức bắt cậu lại đánh vào mông cho vài phát, cứ nhiên dám lén trốn đi, hại anh phải tìm kiếm hồi lâu.
Thích Thất vừa nói xong, Tấn Thiên liền lập tức tiếp lời: "Tấn Thiên, huấn luyện viên thể hình."
Lời ít ý nhiều, không có từ nào dư thừa.
Thân hình anh cao lớn, một thân cơ bắp khiến người khác có chút sợ hãi, vừa nhìn liền biết không dễ chọc.