♒: Cảm ơn bạn ren002 và bạn Ann Trần đã đề cử truyện 🍠🍠
♒: Chương này dành tặng cho hai bạn nha~
___________
Nháy mắt đã tới thứ 6, mấy ngày nay Thích Cẩm Hàn đều về nhà rất muộn, hiển nhiên là đang tránh mặt Thích Thất.
Thích Thất cũng không ép anh nữa, chỉ đợi anh suy nghĩ thông suốt, biết là như vậy nhưng không thể mỗi ngày nhìn thấy Thích Cẩm Hàn vẫn khiến cậu có chút khó chịu.
Buổi chiều sau khi tan học, Hà Trác đưa nhóm bạn học đến club Ánh Trăng.
Club Ánh Trăng là địa điểm ăn chơi lớn nhất trong thành phố, nơi tầng lớp thượng lưu thích đến mua vui, thứ nhất bởi vì club Ánh Trăng có quy mô rất lớn, có đủ mọi loại hoạt động giải trí; thứ hai bởi vì nghe đồn người đứng sau lưng club Ánh Trăng có hậu trường rất cường đại, người bình thường không dám đắc tội.
Hà Trác đi tới quầy lễ tân, quay người chỉ vào nhóm bạn học nói mấy câu, nhân viên lễ tân gật đầu, sau đó cầm máy bộ đàm lên nói vài câu.
“Cậu chủ Hà, xin đợi một lát, sẽ có người phục vụ sẽ tới đón cậu.”
Ngay sau đó, một nam nhân viên mặc đồng phục của club đi tới, kính cẩn nói chuyện với Hà Trác, đồng thời làm động tác mời.
“Đã để cậu chủ Hà đợi lâu, mời cậu cùng bạn học đi lối này."
Hà Trác vẫy tay:" Mọi người, mau đi theo tôi."
Thích Thất cùng Nguyên Mãn đi theo ở phía sau, thì thầm nói chuyện với nhau.
Nguyên Mãn bát quái nói: “Thất nhi, để tôi nói cho cậu biết, tên Hà Trác này thực sự là một tên đạo đức giả, đừng nhìn hắn ta ra vẻ hào phóng như vậy, kỳ thật trong lòng không biết đang ghen ghét chúng ta như thế nào đâu!”
“Cậu rất quen thuộc với hắn sao?” Thích Thất hỏi.
“Ha ha, cũng không tính là thân, tôi thích nghe những chuyện bát quái!”
Nguyên Mãn ngượng ngùng nói, rồi lại nhịn không được tiếp tục bà tám: "Cậu cho rằng hắn khoe khoang như thế để làm gì? Hai chúng ta cũng còn chưa có khoe, thật không biết hắn lấy cái dũng khí đó ở đâu ra."
"À, có thể là Lương Tịnh Như* cho đi.”
(Lương Tịnh Như sinh năm 1978 ở Malaysia, là ca sĩ hát nhạc Hoa tài năng, xinh đẹp của làng nhạc châu Á, có bài hát tên "Dũng khí")
"Ha ha ha, Thất nhi, cậu thực sự đã thay đổi rất nhiều rồi, còn biết nói giỡn nữa, người có được tình yêu của ba có khác nha~"
Đột nhiên nhắc tới Thích Cẩm Hàn, khiến Thích Thất không còn tâm trạng để đùa giỡn nữa.
Ở nơi mà Thích Thất không để ý tới, Triệu Hoài Chi cau mày nhìn cậu, đây không phải con trai của Cẩm Hàn sao? Cơ thể của cậu như vậy ở một nơi như thế này thực sự quá nguy hiểm.
"Hoài Chi? Hoài Chi!"
“À?” Triệu Hoài Chi lấy lại tinh thần nhận ra mình đang phân tâm, liền gật đầu xin lỗi những người xung quanh.
“Anh nhìn thấy gì mà mê mẩn như vậy?"
“Không có chuyện gì, tôi đi gọi điện thoại, đợi lát nữa.”
Triệu Hoài Chi bước ra ngoài cửa gọi điện thoại cho Thích Cẩm Hàn.
“Hoài Chi có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của bạn tốt, Triệu Hoài Chi cảm thấy cạn lời, xem ra bạn tốt còn không biết chuyện này.
“Cẩm Hàn, tôi nhìn thấy Thích Thất ở Ánh Trăng.”
Thích Cẩm Hàn sững sờ: “Cái gì ??!"
"Đừng lo, tôi thấy bọn họ đi khá nhiều người, chắc là một bữa tiệc lớp, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết trước một tiếng, cơ thể của Thất Thất đặc biệt ra sao, không cần tôi nói cậu cũng biết đúng không?."
“Cảm ơn cậu, tôi lập tức tới ngay.”
Thích Cẩm Hàn vừa mới nghe thấy cái tin tức này cũng không rảnh lo bảo trì khoảng cách an toàn cái gì nữa, nhanh chóng lấy chìa khóa xe chạy tới, hy vọng thật sự chỉ là bạn bè tụ tập, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.