“Địa Mạch Thử là Hoàng Đào chém gϊếŧ, cũng chỉ trên người hắn dính phải mùi máu, theo như lẽ thường thì những Địa Mạch Thử này đến tìm hắn báo thù!”
Người bên cạnh lập tức phụ họa: “Đúng vậy! Các ngươi cũng chú ý thấy ánh mắt của Thử vương kia rồi đó! Nó chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Đào, chứng tỏ chúng nó chỉ tìm Hoàng Đào báo thù mà thôi, không liên quan nhiều đến chúng ta!”
Vừa nói lời này, sắc mặt Hoàng Đào lập tức khó coi: “Đường Kiệt, Cam Thi Vũ! Hai người các ngươi có ý gì?”
Những bạn học khác cũng hiểu ra rồi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Lúc này Đường Kiệt đã không còn để ý đến điều gì, nói với những người khác: “Ta có một cách, đó chính là giao kẻ đầu sỏ gây tội ra, nếu như vậy, chúng ta còn có hi vọng sống sót!”
Hắn dứt khoát nói ra rõ ràng.
Vừa nói dứt lời.
Lập tức đã có người phản đối.
“Ngươi điên rồi? Hoàng Đào là bạn học của chúng ta! Sao ngươi có thể có loại suy nghĩ này!”
“Giao người cùng tộc cho yêu thú để đổi lấy mạng sống của mình? Ta nhổ vào! Đáng xấu hổ!”
Nhưng cũng có người giữ im lặng, ánh mắt lấp lóe, thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Trạch và Lâm Diệu Y, muốn xem bọn họ có thái độ gì.
Là hai người có thực lực mạnh nhất.
Lời nói của Tô Trạch và Lâm Diệu Y cũng rất có sức nặng.
Đặc biệt là Tô Trạch!
Bởi vậy.
Tất cả mọi người đều đặt ánh mắt lên trên người Tô Trạch.
Còn không đợi Tô Trạch nói chuyện.
“Tuyệt đối không thể nào! Ta tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy!”
Bởi vì tức giận mà khuôn mặt Lâm Diệu Y đỏ bừng, trừng to mắt căm tức nhìn Đường Kiệt và Cam Thi Vũ.
“Nếu như chúng ta làm như thế, vậy thì khác gì súc sinh?”
Nàng chợt quay đầu nhìn về phía Tô Trạch, vô cùng chân thành nói: “Tô Trạch, ngươi cũng nghĩ như vậy phải không?”
Gần mười ánh mắt nhìn về phía Tô Trạch, chờ đợi câu trả lời sau đó của hắn.
Hoàng Đào căng thẳng đến cùng cực, ngón tay cũng đang khẽ run rẩy.
Tô Trạch không thể phủ nhận mỉm cười.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi lòng mình, nếu thật sự xảy ra tình thế chắc chắn phải chết kia, vậy có lẽ hắn…
Nhưng bây giờ không phải nha!
Tình thế chắc chắn phải chết trong mắt đám người Lâm Diệu Y cũng chỉ là trò trẻ con trong mắt hắn thôi, hoàn toàn không phải là chuyện lớn gì!
Nhưng khiến hắn không ngờ là, vậy mà có thể xem một vở kịch liên quan đến tình người ở nơi này, quả là thú vị!
Liếc nhìn Đường Kiệt và Cam Thi Vũ, lại nhìn mấy người phản đối và cả mấy người im lặng kia.
Cuối cùng, hắn lại nhìn Lâm Diệu Y.
Tô Trạch khẽ mỉm cười: “Đương nhiên ta nghĩ như vậy…”
Nghe vậy, cơ thể Hoàng Đào bỗng nhiên buông lỏng, thở phào một hơi.
Trong mắt Đường Kiệt và Cam Thi Vũ hiện lên thất vọng nồng đậm, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Mà trong mắt người khác, ít nhiều đều xuất hiện thất vọng.
Ánh mắt Lâm Diệu Y lóe sáng, không chớp mắt nhìn Tô Trạch.
Sau đó, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe miệng cong lên.
Sau khi lấy được ủng hộ của Tô Trạch, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong cơ thể tràn đầy sức mạnh, niềm tin trong lòng cũng càng thêm vững chãi.
Vòng tay trên cổ tay nàng khẽ lóe sáng, trong tay xuất hiện hai viên đan dược.
“Đây là Khí Huyết đan, là một loại thuốc chữa thương, có hiệu quả đối với người tu luyện Trúc Cơ, chỉ cần không phải vết thương trí mạng thì có thể khôi phục như cũ trong thời gian ngắn nhất! Đợi lát nữa ngươi phải nhớ ngậm vào trong miệng, chuẩn bị nuốt xuống bất cứ lúc nào!”
Lâm Diệu Y vô cùng trịnh trọng nhét đan dược màu đỏ thắm vào trong tay Tô Trạch.
“Thực lực của hai chúng ta mạnh nhất, mặc dù ta không giỏi về chiến đấu, nhưng vẫn có sức chiến đấu cơ bản, chúng ta hợp sức, có lẽ có thể đánh ra một lối đi.”
Tô Trạch hơi kinh ngạc.
Không ngờ trong thời khắc mấu chốt, cô gái bình thường ngây thơ đáng yêu và hồn nhiên này lại có thể bình tĩnh đến vậy, cũng đưa ra lựa chọn chính xác nhất!
Mấy người khác đều hiểu, đến lúc liều mạng rồi.
Bọn họ không để ý chuyện vừa xảy ra, tụ lại với nhau, đi sau hai người Tô Trạch, chuẩn bị liều chết đánh một trận!
Chít chít! Chít chít! Chít chít!
Có mấy con Địa Mạch Thử trong đàn Địa Mạch Thử không nhịn được xông lên.
Chỉ là, một vài con Địa Mạch Thử riêng lẻ cũng không thể tạo ra uy hϊếp gì.
Phụt phụt.
Mấy luồng sáng sắc lạnh tỏa ra.
Cơ thể Địa Mạch Thử chia làm hai nửa, máu tươi rơi đầy đất, nhuộm mặt đất thành một vùng màu đỏ.
Mùi máu tươi tỏa ra, khiến cho người ta buồn nôn.
Sau khi ngửi thấy mùi máu của đồng tộc, đàn Địa Mạch Thử lập tức nóng nảy.
Hàng ngàn đôi mắt to chừng hạt lạc lóe ra ánh sáng đỏ.
Lúc này yêu thú chỉ giỏi về đào hang cũng hơi lộ vẻ điên cuồng!
“C-H-Í-T..T...T!”
Địa Mạch Thử vương giận dữ, phát ra tiếng rít gào.
Trong nháy mắt tiếp theo, mấy ngàn con Địa Mạch Thử bắt đầu chuyển động, giống như thủy triều ập về phía đám người Tô Trạch.
Địa Mạch Thử vương cũng không hề do dự, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao nhanh đến.
Con chuột bị Hoàng Đào gϊếŧ chết lúc trước là con nối dõi của nó.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nó nổi giận.
Bây giờ, nó muốn cho đám nhân loại yếu đuối này nợ máu phải trả bằng máu!
Ngoài Tô Trạch ra, trong mắt tất cả mọi người đều xuất hiện tuyệt vọng.
Lâm Diệu Y đè nén cảm xúc trong lòng, cưỡng ép khiến mình tỉnh táo lại, tiến vào trong trạng thái chiến đấu.
Nhìn đàn chuột đông như biển và Địa Mạch Thử vương khí thế hùng hổ, đáy mắt nàng lóe ra chút tuyệt vọng.
Nói là liều chết một trận có thể gϊếŧ ra một con đường sống.
Nhưng trên thực tế, xác xuất thành công là bao nhiêu?
Gần như là không!
Chi riêng mấy nghìn con Địa Mạch Thử đã rất khó đối phó rồi, càng không cần phải nói Địa Mạch Thử vương có thực lực mạnh hơn kia.
Những người khác cũng như vậy.
Sau khi cảm nhận được khí tức hung tàn của đàn chuột này, trong lòng không khỏi run lên, sợ hãi tự nhiên mà sinh ra.
Nhưng mà.
Khi tinh thần mọi người căng cứng đến cực hạn.
Uỳnh!
Đột nhiên có một bóng hình màu đen to lớn từ sâu trong rừng cây tối tăm kia xông ra.
Bóng hình kia nhảy lên một cái, cơ thể lập tức bay lên không trung, che chắn ánh mặt trời, để lại bóng đen lớn trên mặt đất.
Nó trực tiếp vượt qua toàn bộ đàn chuột, đi đến trung tâm vòng vây.
Rầm rầm!
Cơ thể của bóng đen vô cùng to lớn, nặng nề đập xuống đất, phát ra tiếng vang dội.