Tô Trạch gật đầu, theo sự tăng cường của thực lực, năng lực của hệ thống cũng dần được giải khóa.
Hắn thấy rất tò mò về chức năng mới xuất hiện, nhưng hết cách rồi.
Lượt truyền của hôm nay đã dùng hết, chỉ đành đợi tới mai thôi.
Hắn trêu đùa Tiểu Thanh trong vô vị.
Thực lực bây giờ của Tiểu Thanh đình trệ rồi.
Vẫn luôn dừng lại ở cấp F trung giai không thăng cấp nữa.
“Tiểu Thanh à, ngươi không thể ngày nào cũng mong ngóng ta truyền tu vi cho ngươi thế được, ngươi không thể chăm chỉ một chút, đừng ngày nào cũng ngủ ở trên cổ tay của ta nữa, dậy cố tu luyện đi có được không?”
“Ngươi nhìn linh thú của người khác ma xem, mỗi ngày không chiến đấu thì là tu luyện, không dám lãng phí một chút thời gian nào.”
“Còn ngươi thì sao chứ?”
“Chẳng nhẽ ngươi không thấy xấu hổ sao?”
Tiểu Thanh lé mắt, làm bộ như bản thân không nghe thấy lời của Tô Trạch.
Song, Tô Trạch cũng không dừng lại, hắn vẫn diễn giải tiếp.
“Không phải ta chê gì ngươi đâu nhé, chẳng nhẽ mấy ngày qua ngươi không cảm nhận được tu vi của bản thân đình trệ không tăng sao?”
“Ngươi nhìn những linh thú có thiên phú tốt kia đi, thiên phú của người ta tốt vậy rồi mà còn cố gắng như thế, còn ngươi ấy, thiên phú đã kém rồi mà còn lười thế hả?!!”
“Ngươi như thế này, làm cho chủ nhân như ta đây thấy rất đau lòng đó!”
“Ta mong bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ sửa những thói quen xấu kia, làm một con linh thú ngoan biết chăm chỉ cố gắng, sớm ngày kích hoạt huyết mạch Thanh Long ở bên trong cơ thể ngươi!”
Bây giờ linh trí của Tiểu Thanh đã mở ra không ít, nó có thể nghe hiểu lời mà Tô Trạch nói rồi.
Nó nghe Tô Trạch nói thì châm chọc trong lòng.
Chủ nhân, hình như thiên phú của ngươi cũng tệ hại như ta cả thôi!!!
Ta chưa nghe nói có cao thủ Đoán Thể nào có tu vi trăm năm cả!
Nhưng lời như thế nó chỉ dám nói ở trong lòng thôi, không dám nói cho Tô Trạch nghe.
Hết cách rồi.
Rắn dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Nó còn phải dựa vào chủ nhân để kiếm cơm nữa, nên cũng chỉ đành nhịn thôi.
Ở trong sự thúc giụ của Tô Trạch, cuối cùng Tiểu Thanh thỏa hiệp.
Nó truyền cho Tô Trạch một ý niệm mơ hồ, đề nghị hắn lại tới rừng rậm Man Hoang rèn luyện, tiện thể còn có thể thu thập thêm không ít đồ, đủ tiền chi tiêu.
Tô Trạch cảm thấy đề nghị này của nó được nên bèn khen ngợi một câu.
“Được đấy, mặc dù thiên phú kém, nhưng chỉ số IQ của ngươi thì lại không có vấn đề!”
Ngay sau đó, một người một rắn lại bắt xe tới rừng rậm Man Hoang.
Lần này, người tu luyện trên xe rõ ràng nhiều hơn.
Hơn nữa người trẻ tuổi trong số đó có rất nhiều, thực lực của đám người này hầu hết đều ở khoảng Đoán Thể tứ trọng, ngũ trọng.
Mấy con yêu thú khó giải quyết ở gần đây đều đã bị giải quyết cả rồi, nên khu vực bên ngoài khá là an toàn.
Vì vậy, bọn họ mới dám vào rừng rậm.
Một tiếng đồng hồ sau.
Chiếc xe từ từ dừng ở địa điểm giao dịch tạm thời.
Sau khi Tô Trạch xuống xe thì hắn không vội vào rừng, mà là đi dạo một vòng ở nơi giao dịch.
Cuối cùng sau khi hắn mua hai bọc đồ lớn, còn có một ít sản phẩm ăn liền thì mới vào trong rừng rậm.
Mấy con yêu thú có thực mạnh ở khu D đã bị hắn giải quyết rồi.
Còn những còn có thực lực quá yếu thì đánh cũng chẳng được gì, chỉ tổ phía công.
Vì vậy, hắn chọn phương hướng ngược với lần trước.
Tiểu Thanh bò xuống từ cổ tay của Tô Trạch, biến thành một tia sáng xanh xuyên qua trong rừng rậm.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vào sâu trong rừng rậm rồi.
Dọc đường đi cũng gặp phải không ít yêu thú.
Nhưng thực lực của bọn nó đều quá yếu, bản thân cũng không có giá trị kinh tế gì, nếu ra tay gϊếŧ thì lại làm lãng phí thời gian.
Một người một rắn thăm dò trong rừng.
Trong lúc đó Tô Trạch tìm được vài cọng dược liệu tốt.
Hắn cẩn thận đào dược liệu ra, cất vào trong túi.
“Tiểu Thanh à, hình như hôm nay ngươi không ra sức lắm, tìm một hồi lâu rồi mà vẫn không tìm được con yêu thú nào mạnh chút cả.”
Tiểu Thanh nghe thấy câu này thì bèn thấy không vui.
Nó rất tự tin về phương diện này, bây giờ bị Tô Trạch chê bai thì ngay tức khắc nó như bị tiêm máu gà vậy, tăng tốc tìm tòi.
Cuối cùng.
Ở một chỗ trong sơn cốc, một con con chuột khổng lồ xuất hiện.
“Tên: Cự Xỉ Thử”
“Đẳng cấp: Cấp F cao giai”
“Huyết mạch đặc thù: Không”
“Kỹ năng: Gặm cắn”
“Ghi chú: Sinh vật vồ cùng hèn hạ, khắp cả người toàn là vi khuẩn gây bệnh, quả thực là một nguồn gốc ô nhiễm di động! Cự Xỉ Thử mang theo dịch chuột, chú ý đừng để bị hàm răng của nó làm bị thương!”
Cấp F cao giai!
Hai mắt Tô Trạch sáng lên.
Thực lực của con yêu thú này rất tốt, ít nhất tương đương với nhân loại có tu vi từ Đoán Thể bát trọng trở lên!
Hắn đi dạo trong rừng rậm lâu vậy rồi, cuối cùng cũng gặp được một con yêu thú trông còn được.
Cự Xỉ Thử cũng phát hiện Tô Trạch.
Nó liếc mắt là nhìn ra được tu vi của Tô Trạch.
Đoán Thể thất trọng?
Không chịu nổi một kích!
Nó đã là cấp F cao giai đỉnh phong rồi, tương đương với Đoán Thể đỉnh phong, chỉ còn chút nữa thôi là có thể lên cấp!
Điều làm Cự Xỉ Thử cảm thấy kinh ngạc đó là, tên nhân loại ở cách đó không xa kia sau khi nhìn thấy nó lại không muốn chạy?!!
Thậm chí trên nét mặt cũng không có chút e ngại nào!
Ngược lại còn tỏ ra hưng phấn nữa!
Ánh mắt mà nhân loại này nhìn nó cứ như đang nhìn con thú cưng vậy!
Nỗi khuất nhục như thế bảo nó chịu sao nổi chứ.
Cự Xỉ Thử đã hoàn toàn mở linh trí, ngoài việc không thể nói chuyện thì chỉ số IQ cũng không khác gì nhân loại bình thường.
Ngươi không chạy, vậy thì chết đi!
Nó quát to một tiếng, rồi bỗng vọt về phía Tô Trạch.
Tô Trạch đang thấy vui khi nhìn thấy Cự Xỉ Thử, nhưng sau khi hắn xem xong ghi chú của thông tin thì không nghĩ vậy nữa.
Cả người Cự Xỉ Thử toàn là vi khuẩn gây bệnh, nếu như tiếp xúc với nó thì có khi lại bị bệnh gì đó ấy chứ.
Vì vậy Tô Trạch nghiêng người chợt lóe, tránh thoát công kích của Cự Xỉ Thử.
Sau đó lại lui về sau thêm mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Cự Xỉ Thử.
Cự Xỉ Thử tung một kích chưa trúng nên đương nhiên là nó sẽ không chịu bỏ qua, xoay người lại phóng về phía Tô Trạch.