Theo lý mà nói, trang năng lượng có phần kiểm soát mạch điện rất chi tiết, thế tại sao thông tin nhân viên lại có chức năng lặp lại?
Hứa Thu cảm thấy có chút kỳ lạ, cô thử thao tác một lúc.
Đầu tiên là thao tác trên phần năng lượng, đèn của ký túc xá trong nhà trẻ sáng lên rồi.
Nhưng mà 10 bóng đèn thì có 3 đèn bị hỏng rồi.
Tiếp theo là phần nhân viên, Hứa Thu kích vào kiểm soát lượng điện.
Trang kiểm soát lượng điện hiển thị: Đóng.
Hứa Thu chỉnh đến mức 1, lập tức truyền đến tiếng la thảm thiết của tiểu hồ ly, Lị Lị ôm cái đuôi đau đớn của mình.
Cô vội vàng hỏi: “Làm sao thế?”
Không dễ gì đám trẻ mới thay đổi với cô, bây giờ chúng lại tức giận nhìn cô: “Cô giả vờ người tốt cái gì, đều là do cô làm đấy!”
Một ý nghĩ đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong đầu Hứa Thu.
Cô nhanh chóng đóng lượng điện lại, quả nhiên, Lị Lị không la hét nữa.
Cô không dám đυ.ng vào lượng điện nữa, nhìn phạm vi kiểm soát đó, kích vào trang chi tiết, cô phát hiện phạm vi hoạt động được thiết lập trong một hình vuông nhỏ.
Phạm vi hoạt động của Lị Lị tương ứng với ô vuông nhỏ số 1 trên bản đồ.
Đám trẻ vẫn luôn ở trong một nơi nhỏ, rõ ràng là không bị chặn, nhưng chúng chưa bao giờ ra ngoài.
Trong chớp mắt, đột nhiên Hứa Thu đã hiểu ra điều gì đó.
Vừa nãy Lị Lị bị “trừng phạt” và thí nghiệm không thể lấy cô bé ra làm.
Cô nhìn sang Bạch Táp, lúc trước Bạch Táp có đi ra, chứng tỏ dòng điện có thể không ảnh hưởng quá lớn đến nó.
Cô điều chỉnh phạm vi hoạt động của đám trẻ đến mức lớn nhất – bao phủ cả nhà trẻ.
Giọng nói của Hứa Thu vô cùng nghiêm túc: “Lị Lị, rất xin lỗi, cô không biết tình hình đã điều chỉnh mở lượng điện, cô xin lỗi!”
Cô trịnh trọng khom người trước Lị Lị, đôi mắt trong veo nhưng cương nghị nhìn thẳng vào đám trẻ không bỏ cuộc, giọng nói vô cùng chân thành: “Vừa nãy cô đã điều chỉnh phạm vi hoạt động của tất cả các em đến phạm vi cả nhà trẻ. Và trước đó, các em không được rời khỏi ký túc xá của mình. Cô không biết trang kiểm soát này có giống như cô nghĩ hay không, cô cũng không rõ nó có đang vận hành “bình thường” hay không. Nhưng cô mong các em có thể tin vào thành ý của cô, hơn ai hết, cô mong các em có thể lớn lên một cách khỏe mạnh, vui vẻ, không chịu phải bất kì tổn thương nào.”
Hứa Thu nhìn sang Bạch Táp với ánh mắt mong chờ: “Bạn học Bạch Táp, em là một đứa trẻ ưu tú, là một nam tử hán lợi hại, em có sẵn lòng vì mọi người, dũng cảm bước ra ngoài ký túc xá một bước không?”
Trong mười đứa trẻ, chỉ có gan của Bạch Táp là lớn nhất.
Bình thường nhìn vào thái độ của những đứa trẻ này đối với Bạch Táp, và cả trước kia, với khung vàng trên trang ảnh hệ thống, Hứa Thu cảm thấy thực lực của Bạch Táp có thể là mạnh nhất trong đám trẻ.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bạch Táp bước về phía trước một bước, đi ra khỏi ký túc xá của cậu bé.
Đôi mắt sáng ngời của đám trẻ nhìn khuôn mặt của Bạch Táp, nói một cách chính xác là nhìn phía dưới cằm của cậu bé, có chiếc vòng cổ kim loại mà mèo hờn chim ghét quấn quanh chiếc cổ mềm mại.
Một bước, hai bước, Bạch Táp đã rời khỏi căn phòng nhỏ của ký túc xá rất lâu rồi, nhưng trên cổ của cậu bé, không có bất kỳ dấu vết nào của dòng điện xuất hiện ra.
Đám trẻ rất khát khao muốn được ra ngoài, có được người đầu tiên thì lập tức có người thứ hai mạnh dạn đi thử.
Nguyên Cửu khá mạnh dạn, cậu bé đưa cái chân ra ngoài thăm dò thử, nhưng lần này không có bức tường lưới điện nào dâng lên, và cũng không có dòng điện khó chịu nào xuất hiện.
Trong chốc lát Nguyên Cửu vui mừng tột độ, trực tiếp vỗ đôi cánh bay ra ngoài.
Mặc dù nó chỉ có thể quanh quẩn bên trong nhà trẻ, nhưng dù sao thì nhà trẻ cũng có diện tích bốn trăm mét vuông, gấp hơn hai mươi lần diện tích nhỏ chưa đầy hai mét vuông mà nó thường hoạt động.