Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 3: Vả mặt

Hai ngày này, Tô Dật Phong luôn mất ngủ, cộng thêm làm việc cường độ cao khiến cho anh ta sức cùng lực kiệt.

Đáng nhẽ, anh ta đã quyết định triệt để buông bỏ Tô Ôn Nhu, không quan tâm đến chuyện của ả và Lưu Tử Hàn nữa, cứ để cho hai người tự giải quyết.

Nhưng lúc này nghe thấy hai người tranh cãi ầm ĩ như vậy, huyệt thái dương của Tô Dật Phong lại bắt đầu đau nhức.

Cuối cùng anh ta thật sự không nhịn nổi nữa, ném ly thủy tinh ở trên bàn xuống đất.

Anh ta hung tợn nhìn Lưu Tử Hàn, chất vấn.

“Nói như vậy, Lưu Tử Hàn, cậu không có ý định lấy em gái tôi? Vậy sao cậu còn hẹn hò với con bé? Lại khiến cho con bé có tình cảm sâu sắc với cậu, không thể tự kiềm chế với cậu?”

Lưu Tử Hàn thoáng chốc bị khí thế của đối phương chế trụ, một lát sau, anh ta mới do dự mở miệng: “Anh Tô, tôi và Ôn Nhu vốn tính cách bất hòa, mới đầu có thể tôi bị theo đuổi của Ôn Nhu đánh động. Nhưng mà chung đυ.ng càng lâu, tôi càng phát hiện bọn tôi vốn không thích hợp ở bên nhau.”

Đàn ông đã nói đến như vậy, nếu phụ nữ có thể có chút tự trọng, nên nhịn đau buông tay mới đúng.

Tô Dật Phong quay đầu nhìn Tô Ôn Nhu, hỏi: “Cậu ta đã dứt khoát từ chối em. Ôn Nhu, em nói sao?”

Vành mắt Tô Ôn Nhu đỏ lên, suýt bật khóc, ả nghẹn ngào hỏi: “Anh, anh nói em có thể làm sao? Em thích Lưu Tử Hàn. Anh ấy vốn chính là bạn trai của em, tương lai hai bọn em sẽ kết hôn. Nhất định là Tô Quân Quân đã chẹn ngang một gậy giữa bọn em, giở mưu mô chước quỷ gì đó, bằng không, sao Tử Hàn lại đột nhiên thay lòng chứ?”

Tô Dật Phong hơi thất vọng nhìn ả, luôn cảm thấy em gái càng ngày càng không ra sao. Cùng lúc đó, đầu của anh ta cũng càng ngày càng đau.

Vào lúc này Lưu Tử Hàn cũng không chịu đựng được nữa, nói với Tô Ôn Nhu: “Tình cảm vốn là chuyện giữa hai người, có muốn đính hôn hay không, không phải một mình Tô Ôn Nhu cô có thể quyết định được! Tôi đã nói, tôi sẽ không cưới cô!”

Tô Ôn Nhu lại khổ sở hỏi: “Tử Hàn, anh nói, bây giờ anh nói rõ ràng cho em, rốt cuộc Tô Quân Quân câu dẫn anh như thế nào? Mới khiến cho anh thay đổi chủ ý?”

Lưu Tử Hàn nhìn ả, anh ta định mở miệng nói, Tô Quân Quân không hề câu dẫn anh ta, nhưng rốt cuộc không lên tiếng.

So với Tô Ôn Nhu, Tô Quân Quân thật sự rất xinh đẹp, tính cách dịu ngoan lại không bám dính lấy người, càng phù hợp với tiêu chuẩn làm vợ của anh ta. Tương lai nếu như hai nhà Tô Lưu có kết thông gia, anh ta thật sự sẽ ở bên cạnh Tô Quân Quân? Hiện giờ nói như vậy, chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?

Tô Ôn Nhu thấy anh ta không nói gì, cuối cùng bật khóc hu hu.

“Cô ta, Tô Quân Quân, uổng công em vẫn luôn coi cô ta là em gái. Kể từ khi Tô Quân Quân đến nhà em, em vẫn hết lòng quan tâm cô ta. Hơn mười năm rồi, rốt cuộc vẫn là đồ vô ơn nuôi không quen. Cô ta thích anh sao không sớm nói chứ? Cần gì phải ầm ĩ em thành khó coi như vậy? Quả nhiên vẫn là bà ngoại em nói đúng, có mẹ nào tất có con ấy. Mẹ của Tô Quân Quân cướp cha của em, hiện giờ Tô Quân Quân trưởng thành, lại chạy đến cướp đàn ông của em.”

Ả vừa khóc như vậy là càng điềm đạm đáng yêu hơn. Tô Dật Phong cũng bị ả khóc phiền lòng bực bội, đầu cũng càng đau, đồng thời anh ta tin tưởng chuyện này bảy tám phần.

Đúng thế, Tô Ôn Nhu mới là người bị hại, nói như vậy nhất định là lỗi của Tô Quân Quân.

Lúc này, Tô Quân Quân đứng ở ngoài cửa không nhịn nổi nữa, đẩy cửa đi vào.

Tô Dật Phong vừa khéo đứng ở bên cạnh bàn, không nói hai lời, đứng lên giơ tay định tát Tô Quân Quân.

Tô Quân Quân vừa khéo đang định đặt canh lên trên bàn, cô vô thức nghiêng người tránh, canh tất nhiên đổ lên trên người Tô Dật Phong.

Tô Dật Phong bị canh nóng làm bỏng, lập tức nổi giận lôi đình mắng: “Dám cướp bạn trai của chị gái, Tô Quân Quân cô đúng là có bản lĩnh? Bình thường giả bộ thành thật bổn phận, thật ra mọi người đều bị cô lừa. Không ngờ cô lại là kẻ tâm địa ác độc, rắp tâm hại người như vậy, đúng là giống như mẹ cô. Nếu như biết cô là kiểu dụ dỗ như vậy, lúc trước cha thật sự không nên để cô tiến vào cửa nhà họ Tô.”

Tô Quân Quân lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn anh ta, mở miệng nói: “Tô Ôn Nhu nói em cướp bạn trai của chị ấy, anh sẽ tin sao? Vậy em lại nói em không cướp bạn trai của Tô Ôn Nhu, em vốn chướng mắt Lưu Tử Hàn. Tô Dật Phong, sao anh lại không tin vậy? Anh thử động não nghĩ lại xem, một tháng này em vẫn luôn ở trong phòng bếp, lấy đâu ra thời gian để đi cướp bạn trai của Tô Ôn Nhu chứ?”

“Chuyện này…” Tô Dật Phong nghe vậy cũng cảm thấy không thích hợp. Chính là đầu của anh ta lại đau nhức khó chịu, vốn không có tâm tư để phân biệt thị phi đen trắng.

Tô Quân Quân cũng không trông cậy vào người anh trai tốt này sẽ đứng về phía mình, lấy công bằng lại cho cô. Chính là trong sạch của cô luôn phải do chính cô đến giữ gìn.

Tô Quân Quân mở to cặp mắt trong veo nhìn Tô Dật Phong: “Quả nhiên, chỉ có Tô Ôn Nhu mới là em gái ngoan của anh. Tô Quân Quân em vốn chẳng là gì đối với hai người cả, em cũng không coi hai người là người nhà chân chính.”

Tô Dật Phong bị cô nhìn da đầu run lên, trong lòng hơi khó chịu, lại chỉ cắn răng nói: “Quân Quân, nếu chuyện hôm nay có hiểu lầm gì, em cứ nói rõ ràng là được. Bọn anh tất nhiên sẽ không để cho người vô tội chịu uất ức uổng công.”

Tô Quân Quân vừa cười lạnh lại không nói gì, nói rõ ràng có ích lợi gì chứ? Những người này rõ ràng đã định tội cho cô.

Vào lúc này, Tô Ôn Nhu lại chạy tới, dùng sức giữ chặt lấy tay của Tô Quân Quân, trợn trừng cặp mắt sưng đỏ kia lên hỏi:

“Tô Quân Quân, em nói rõ ràng cho chị. Em rốt cuộc nhắm vào Lưu Tử Hàn từ khi nào? Em thích anh ấy sao không sớm nói với chị? Chỉ cần em nói, chị nhất định sẽ tặng anh ấy cho em. Từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ chị đối xử với em còn chưa đủ tốt sao? Vì sao em nhất định phải đâm một đao sau lưng chị vào thời điểm như này chứ? Chị cũng biết đau, chẳng lẽ em không biết sao?”

Tô Ôn Nhu càng nói càng tức giận, trong tay cũng càng ngày càng dùng sức, siết đau cổ tay của Tô Quân Quân.

Tô Quân Quân thật sự không nhịn được nữa, dùng sức hất tay của ả ra rồi mới nói:

“Chị đủ rồi đó, Tô Ôn Nhu, có thể đừng tiếp tục tự quyết định được không? Tôi dụ dỗ bạn trai chị khi nào? Chuyện này rõ ràng là Lưu Tử Hàn vì đá chị, lấy tôi ra là cớ, để tôi chịu tiếng xấu, chị nghe không hiểu sao? Hay là chị vốn không chịu tin tưởng, người đàn ông chị đã thích nhiều năm chính là một kẻ cặn bã không có tinh thần trách nhiệm, không chịu gánh vác, vì để bảo toàn bản thân, tình nguyện hy sinh thanh danh của con gái vô tội.”

Dứt lời, Tô Quân Quân đi tới trước mặt Lưu Tử Hàn, khinh bỉ nhìn anh ta.

Lưu Tử Hàn bị cô nhìn hơi chột dạ, lúc này lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bình thản kia.

Anh ta hơi nhếch miệng lên, định giải thích nhưng đã muộn, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng mở miệng nói:

“Anh thật sự thích em, Tô Quân Quân. Sau khi chuyện này kết thúc, anh cưới em được chứ? Nhà họ Tô không có ai tin tưởng em, anh mang em về nhà họ Lưu. Về sau, anh sẽ quan tâm em, Quân Quân.” Anh ta nói, lại thêm vài phần thật tình.

Nhưng mà chưa dứt lời, Tô Quân Quân đã vung tay tát anh ta.

Lưu Tử Hàn không trốn, cứ giương mắt nhìn cô như vậy.

Có lẽ lời nói trước đó đều có phần ăn nói lung tung, nhưng đau đớn trên mặt vào khoảnh khắc này lại khiến cho anh ta rõ ràng. Hình như anh ta thật sự thích Tô Quân Quân?!!

Nhưng mà Tô Quân Quân lại lạnh lùng mở miệng nói: “Lưu Tử Hàn anh có bệnh hả? Mới vừa rồi anh còn đang chỉ trích Tô Ôn Nhu luôn quấn lấy anh. Anh oán hận chị ta không được sự đồng ý của anh đã tự chủ trương muốn đính hôn với anh. Nhưng anh từng hỏi tôi có thích anh không chưa? Anh tự chủ trương quấn lấy tôi như vậy lại tính là gì? Anh dựa vào đâu tùy tiện quyết định chuyện hôn nhân của tôi như thế chứ?”

“Chuyện này…” Lưu Tử Hàn lập tức ngẩn người.

Tô Quân Quân lại tiếp tục nói: “Tôi không thích anh, thậm chí có thể nói là tôi chán ghét anh, giống như anh chán ghét Tô Ôn Nhu vậy. Vì thế, xin Lưu Tử Hàn anh đừng nên lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, đường đường chính chính nói rõ ràng mọi chuyện với Tô Ôn Nhu. Nếu như vậy, tôi còn có thể tôn trọng anh một chút.”

“Hơn nữa, cho dù trên thế giới này chỉ còn lại một người đàn ông là Lưu Tử Hàn anh, Tô Quân Quân tôi sẽ không gả cho anh. Tôi vĩnh viễn đều sẽ không cướp người đàn ông của Tô Ôn Nhu, do đó, xin đừng đổ vấy cho tôi nữa!”

Nói xong, Tô Quân Quân lại xoay người nhìn về phía Tô Ôn Nhu nói: “Tình yêu thật sự quan trọng đến như vậy sao? Vì tình yêu chị cam tâm tình nguyện che mờ hai mắt mình, bỏ qua tự tôn của cô cả nhà họ Tô sao? Tô Ôn Nhu, mời chị nhìn xem người đàn ông trước mắt này có đáng giá để chị yêu hay không?”

“Lưu Tử Hàn coi hai người con gái nhà họ Tô chúng ta thành cái gì đây? Rau cải ngoài chợ à? Anh ta muốn chọn quả nào thì chọn quả đó? Là ai khiến cho anh ta sinh ra tự tin mù quáng như vậy? Tô Ôn Nhu là chị nuông chiều hỏng người đàn ông xấu xa này.”

Tô Ôn Nhu không hề nghĩ tới, Tô Quân Quân luôn luôn thành thật yên tĩnh lại dám nói chuyện với mình như vậy. Thậm chí ả cảm thấy kể cả tôn nghiêm của bản thân là con gái trưởng nhà họ Tô đều nhận lấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Ngay lập tức Tô Ôn Nhu lửa giận ngút trời, cũng không thèm suy nghĩ gì khác nữa, ả cắn răng nói: “Tô Quân Quân, chị ngược lại muốn hỏi xem là ai cho em quyền lợi nói chuyện như vậy với chị? Em cướp bạn trai của chị còn có lý sao? Lúc trước nếu như chị không tiếp nhận em, hiện giờ chưa biết em đã ra làm sao, có khi đã thành đồ hèn mạt giống như mẹ em.”

Tô Quân Quân nghe xong lời này, giơ tay tát lệch mặt Tô Ôn Nhu. Sau đó lại mở miệng nói: “Tô Ôn Nhu, chị thật sự không nên nói ra lời như vậy. Miệng đều bẩn thỉu, tư tưởng cũng không sạch sẽ đến đâu cả.”

Tô Ôn Nhu đỏ mắt nhìn Tô Dật Phong, ấm ức nói: “Anh, anh cứ nhìn Tô Quân Quân bắt nạt em như vậy sao? Anh có còn nhớ lúc còn nhỏ anh đã từng nói vĩnh viễn bảo vệ em không?”

Tô Dật Phong đau đầu kịch liệt, lại không quan tâm gì khác nữa, tiến lên đẩy Tô Quân Quân ra, còn nói thêm: “Tô Quân Quân, đi lên lầu! Ôn Nhu cũng không dễ chịu, em đừng lại tổn thương cô ấy nữa!”

Tô Quân Quân đứng thẳng người, dùng cặp mắt bình thản kia nhìn mỗi một người ở trong phòng ăn.

Cô đột nhiên ý thức được, rất nhiều nội dung trong nguyên gốc đều không thể thay đổi, cũng ví dụ như cô nhất định là nữ phụ ác độc.

Cô vĩnh viễn đều khó có khả năng đứng ở trong đại bản doanh của nhân vật chính là chính nghĩa này, cho dù cô tạm nhân nhượng vì lợi ích chung đến cỡ nào, cho dù cô dỗ dành bọn họ như thế nào, lại luôn sẽ không được những người này tiếp nhận.