Sau Khi Trọng Sinh Thành Bảo Bối Sủng Ái Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc

Chương 46

Nghĩ đến lúc đó Yến Ninh bị ngón tay lạnh lùng, sắc mặt không chút cảm xúc của Nhị thái thái trực tiếp lôi đi, chỉ để lại Trường Bình trưởng công chúa tức giận đến mức nổi điên trong các ánh mắt dò xét của yến hội, nàng cảm thấy trong lòng cực kì ấm áp.

Nhị cữu mẫu và Đại cữu mẫu của nàng khác biệt.

Đại cữu mẫu đối xử với nàng từ ái ôn nhu, khiến trong lòng nàng ấm áp.

Nhị cữu mẫu mặt lạnh tim nóng, cũng khiến trong lòng nàng ấm áp.

"Nhị cữu mẫu, ngài ngồi một chút, con châm trà cho ngài."Lúc trước nàng rất sợ Nhị thái thái luôn đối xử với người khác nhàn nhạt, đặc biệt ở kiếp trước, A Lan vì cứu nàng cũng bị rơi xuống nước, còn bị bệnh nặng, Yến Ninh vẫn luôn cảm thấy vì mình hại A Lan mà bị bệnh, bởi vậy càng thêm e ngại Nhị thái thái, trong lòng luôn lo lắng Nhị thái thái nhất định tràn ngập phiền chán nàng, bởi vì do Yến Ninh mới làm liên lụy tới nữ nhi độc nhất A Lan của Nhị Thái Thái.

Thế nhưng bây giờ, Yến Ninh cảm thấy bản thân không lo lắng Nhị thái thái chán ghét mình, bởi vì nếu quả thật chán ghét nàng, thật sự ghi hận, Nhị cữu mẫu nàng sao lại bảo vệ nàng, giữ gìn nàng cơ chứ?

Lúc trước, cũng do Nhị cữu mẫu biết thời gian nàng sống ở Đoan Dương Bá phủ không dễ chịu, còn cùng thương lượng với Lý Quốc Công phu nhân, đón Yến Ninh về nhà.

Nhưng sao Yến Ninh dám về nhà chứ?

Về nhà mẹ đẻ, về Lý Quốc Công Phủ, khiến lão thái thái và hai cữu mẫu mỗi ngày nhìn thấy nàng cô đơn chiếc bóng, lẻ loi trơ trọi, sẽ thương tâm bao nhiêu cơ chứ.

Nàng tình nguyện ở trong Thập hoàng tử phủ, ở bên người A Dung mà chui vào vỏ bọc của nàng, cũng muốn tạo ra cảnh thái bình giả tạo ở trước mặt các trưởng bối, không muốn khiến họ vì chính mình mà lo lắng.

Ở kiếp trước, Yến Ninh khờ dại cho rằng bản thân làm được, bởi vì mỗi một lần nàng làm bộ hoan hoan hỉ hỉ về nhà ngoại, lão thái thái và các cữu mẫu chưa bao giờ hỏi nàng có phải chịu khi dễ từ nhà chồng không.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, nàng có bao nhiêu ngốc chứ.

Những thứ được gọi là giấu diếm, ở trước mặt lão thái thái và các mợ có giao lưu với nữ quyến Huân Quý kinh đô, sao lại hoàn toàn không biết gì được chứ,

Chẳng qua là. . . Vì tránh tổn thương tôn nghiêm nho nhỏ đáng thương của nàng, bởi vậy nên làm bộ cái gì cũng không biết, cũng giả vờ không biết nàng mặt dạn mày dày, ở trong nhà của A Dung và Thập hoàng tử.

Các trưởng bối cẩn thận từng li từng tí che chở nàng.

Nhưng bây giờ Yến Ninh suy nghĩ một chút cũng hiểu được, người khiến các trưởng bối không yên lòng nhất, luôn không bớt lo, lại là chính mình.

"Con mới bình phục, không nên bận rộn như vậy." Nhị thái thái thấy Yến Ninh hết sức ân cần bưng chén đến cho mình, ánh mắt nhìn về phía mình đã ít đi sự e ngại, nhiều hơn mấy phần thân mật, dường như còn nhiều hơn mấy phần quấn quýt, bà ấy hơi sững sờ, trong lòng lại cảm thấy có chút kỳ quái tiểu nha đầu luôn e ngại bản thân sao lại đột nhiên như biến thành người khác, dù sao lúc trước Yến Ninh ở trước mặt mình luôn rất khẩn trương không dám nói lời nào.

Chẳng qua loại thân mật này khiến Nhị thái thái thấy không tệ, mặc dù sắc mặt bà ấy vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng vẫn tiếp nhận trà, gật đầu nhẹ với Yến Ninh, nói, "Chỉ là khí huyết vẫn có chút không đủ. Chút nữa sẽ bảo người hầm canh gà bổ dưỡng bổ khí huyết cho con."

Nhìn qua không thấy nàng có sự yêu thương gì với Yến Ninh.

Lúc nói lời này, nhìn qua cũng rất giống như lời qua loa.

Nhưng Yến Ninh lại cảm thấy trong lòng cực kì vui vẻ.

"Đa tạ Nhị cữu mẫu lo lắng. Nhị cữu mẫu cũng nên như thế. Hiện tại đang là mùa đông, bên ngoài thời tiết rất lạnh, ngài cũng nhiều ăn chút canh ấm bổ thân thể nhé." Yến Ninh cảm thấy bản thân ở kiếp trước thật sự bỏ qua rất nhiều thứ, bỏ lỡ rất nhiều yêu thương và lo lắng của trưởng bối.

Nàng cảm thấy kiếp này, có lẽ mình cũng chẳng để ý tới những loại người như Thẩm Ngôn Khanh nhiều. Nàng chỉ muốn chăm sóc, ở bên các trưởng bối, hiếu thuận bọn họ, phụng dưỡng bọn họ, không để cho đời này có chuyện gì gây tiếc nuối xảy ra. Nàng ngoan ngoãn ngồi bên người A Lan, đỏ mặt, rụt rè, nhưng lại nói quan tâm, A Lan không khỏi kinh ngạc nhìn Yến Ninh.

Nàng ấy luôn biết Yến Ninh có tính tình nhát gan.

Thế nhưng bây giờ Yến Ninh nhìn vẫn rụt rè như cũ, nhưng lại như phảng phất nhiều hơn mấy phần dũng khí.

"Được." Nhị thái thái uống trà, che miệng có chút độ cong.

"Mẫu thân, ngài tới đây làm gì? Không phải chỉ tới mắng con chứ?"

"Nhị cữu mẫu chớ mắng biểu tỷ A Lan." Yến Ninh không biết A Lan vì sao lại bị mắng, nhưng lại cảm thấy A Lan cái gì cũng rất tốt, tại sao có thể bị mắng chứ?