Ăn Vạ

Chương 19: Ngày hôm sau

Ngày hôm sau, Tôn Phỉ Phỉ ngủ đến trưa mới tỉnh dậy, cô mở mắt ra, người đàn ông phía sau đang ôm cô không nhúc nhích. Cái đồ chết tiệt của anh ấy đã trong cô cả một đêm, và bây giờ nó đang ngóc đầu dậy . Cô khom người dùng khuỷu tay đẩy người đàn ông phía sau , Đường Tri Thâm thì thầm vùi mặt vào lưng cô, theo bản năng đi vào . Cô không biết mình đã tỉnh hay chưa mà định đá anh một lần nữa. Nhưng cô giật mình nhận ra bàn tay đang đặt ở eo cô đang từ từ di chuyển lên, rõ ràng là đã tỉnh. Cô nắm lấy tay anh và cắn mạnh .

Đường Tri Thâm bị cơn đau đột ngột đánh thức, vừa mở ra thì Tôn Phỉ Phỉ đã đá anh ta xuống giường . Anh liếc nhìn những vết răng rõ ràng trên cánh tay của mình, và liếc nhìn người phụ nữ trên giường một cách không hiểu được:

"Tôn Phỉ Phỉ, không phải tối qua anh hầu hạ em rất tốt sao, sáng nay lại cắn anh tàn nhẫn như vậy?"

Cô tức giận đứng lên muốn đá anh một cái nữa, phát hiện bộ đồ ngủ đang rộng mở, cô đột ngột co người lại, nhưng anh đã nắm lấy chân cô chậm một bước rồi kéo về phía trước, không tập trung làm ngã mạnh xuống giường.

Anh nhanh chóng bắt nạt, đặt hai tay vào hai bên người cô và cười rất vui vẻ:

"Tối hôm qua nhìn thấy em gào thét thế này , anh còn tưởng là em mệt . Sao bây giờ em lại khỏe thế này ?"

Thấy anh lại muốn động thủ, cô vội vàng đẩy anh:

"Tôi như vậy khi nào, rõ ràng là anh bắt nạt tôi."

Tối hôm qua anh không chút thủ hạ lưu tình, cô cắn môi mặc kệ anh, anh liền không cho cô ngủ. Cuối cùng, cô mệt mỏi đến mức anh hừ mạnh một tiếng có vẻ hài lòng, và vòng tay ôm cô vào lòng ngủ.

Đường Tri Thâm cảm thấy người phụ nữ này trở mặt còn nhanh hơn một quyển sách, ngày hôm qua người phụ nữ vừa nằm ôm vừa mình một cách nhẹ nhàng, hiện tại lại cho anh ta một bộ mặt ghê tởm, anh ta nghiến răng nghiến lợi:

"Đúng vậy, là anh bặt nạt em, là anh bảo tiểu muội muội của em giữ chặt tiểu đệ đệ của anh không buông ."

Tôn Phỉ Phỉ mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng cô không thể phản bác lại.

"Anh hạ lưu."

Đường Tri Thâm thờ ơ chế nhạo:

"Hm, tôi hạ hưu, em thì không, nhìn khăn trải giường đi em làm nó ướt cũng không ít đâu ."

Cô che miệng anh và lo lắng kêu lên :

"Anh còn nói."

Đường Tri Thâm vươn tay ôm eo cô nhấc bổng cô lên khỏi giường.

Hôm qua cả hai quấn lấy nhau cả đêm, cuối cùng mệt đến mức không muốn động đậy, không giặt quần áo cũng không thay. Trên người còn chất lỏng đó , cô cũng rất khó chịu.

"Tự mình tắm rửa đi, lát nữa tôi sẽ tự mình làm."

Anh không nhìn cô buồn cười:

"Chúng ta đã ở bên nhau rất nhiều lần rồi, sợ gì chứ?."

Anh tự hào về những gì mình nói, mỉm cười và ôm cô vào phòng tắm. Tôn Phỉ Phỉ bật khóc , tuyệt vọng bám vào cửa phòng tắm và không chịu đi, bởi vì cơn giận của cô dao động rất nhanh. Tang Zhi nhìn trái tim đau khổ và đáng thương của cô , liền không trêu đùa cô:

"Không tắm thì không tắm,sao lại khóc? Tương lai còn dài ."

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi rồi ôm nhẹ cô vào lòng . Không ai trong số họ đang nói chuyện, và một lúc lâu sau, tôi nghe thấy câu nói bị bóp nghẹt của cô ấy:

"Đường Tri Thâm, anh có cái đó ở đây không?"

"Cái nào?"

"Đó là ... thuốc tránh thai"

Cô không nhớ tối hôm qua anh có biện pháp gì không, tuy rằng bây giờ không phải thời kỳ nguy hiểm của cô nhưng cô vạn vạn sợ, đề phòng vẫn hơn.

Đường Tri Thâm hiển nhiên không mong đợi cô hỏi điều này, và thậm chí không nghĩ đến việc trả lời :

"Đừng lo lắng, không sao đâu. Tôi không muốn có con sớm như vậy ."

Một lúc sau, tôi lại nghe thấy tiếng anh ấy từ từ nói :

"Đương nhiên, nếu ... có, tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu em muốn nó ra đời ."

Tôn Phỉ Phỉ cảm thấy lời nói trong miệng của người đàn ông này có thể tin tưởng được, nếu không muốn có con thì anh ta phải chịu trách nhiệm. Cô không thèm nghĩ đến chuyện đó với anh. Đẩy anh ta ra và quay trở lại chăn bông .

Đường Tri Thâm sau khi tắm và thay một bộ đồ sạch sẽ. Khi đang thắt cà vạt, anh liếc nhìn người phụ nữ trong gương , cô vẫn nằm đó, thẫn thờ nhìn vào đèn pha. Anh bước đến để giữ mũi cô và thành công kéo ý thức của cô trở lại.

"Thắt cà vạt cho tôi ."

Vừa nói, anh vừa tháo chiếc cà vạt buộc hờ của mình và đưa cổ lại gần cô.

"Tôi không biết làm thế nào."

Cô bị anh kéo từ trên giường xuống, vô cùng miễn cưỡng buộc dây vào cổ anh.

Không hề cục súc, anh liền nắm tay nàng hướng dẫn cô từng bước làm .

Tôn Phỉ Phỉ cảm thấy toàn bộ quá trình diễn ra rất dài và căng thẳng, hai người đối mặt với nhau rất gần nhau, cổ và vai đều là những tiếng gọi nồng nhiệt của anh . Đêm qua họ không làm cô sợ hãi khi họ khỏa thân , ánh sáng mơ hồ như vậy khiến cô đυ.ng phải một con nai .

Cho đến khi toại nguyện, cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Đường Tri Thâm hôn lên trán cô :

"Học được chưa?"

Cô dần dần ửng hồng, và cử chỉ ngượng ngùng của cô làm anh hài lòng.

" Buổi chiều tôi có chuyện. Em ngoan ngoãn ở đây chờ tôi buổi tối cùng tôi sẽ đến. Không phải lo lắng công ty, tôi sẽ xin nghỉ phép tốt cho em."

"Cả đêm vừa rồi mệt mỏi thân thể không tốt , không nên chạy linh tinh. Muốn ăn gì thì gọi một tiếng, Trương tẩu sẽ mang lên."

Không lâu sau khi Đường Tri Thâm đi, lại có người gõ cửa. Tôn Phỉ Phỉ đang tự hỏi liệu anh ta có để lại thứ gì đó và không lấy nó đi hay không, nhưng một người phụ nữ xuất hiện ở ngoài cửa, với chiếc tạp dề và khuôn mặt tốt bụng. Đẩy xe hàng đầy ắp thức ăn , cô mới nghĩ ra mình chính là Trương tẩu mà Đường Tri Thâm đã nói đến.

Trương tẩu hỏi cô có vấn đề gì không, còn giúp cô xếp đồ ăn.

Cô ấy có một giọng điệu rất mạnh mẽ , nắm lấy tay cô và nói những gì đã xảy ra với cô đêm qua:

"Mọi người đều lo lắng cho cô ngày hôm qua . Khi Đường tiên sinh đến cô trong tình trạng hôn mê đã rất sốc, lo lắng. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy lo lắng như thế này.. "

Trương tẩu nói với vẻ thích thú, cô cười ngượng :

"Cô gái, đừng trách bà Trương lắm lời. Cô với cậu ấy có quan hệ gì?"

"Không có quan hệ gì, chỉ là bạn học cũ."

Cô không muốn nói những điều đó với những người cô không biết.

Cô nhìn những món ăn trên bàn cảm thấy hơi đói, nhưng vì quần áo và sự không thoải mái nên cô cảm thấy xấu hổ.

Thấy cô khó chịu, bà Trương đặt bộ quần áo xuống giường , nói có chuyện phải đi.

Ngay sau khi Trương tẩu đi khỏi, Tôn Phỉ Phỉ đã đứng dậy khóa cửa và mang quần áo vào phòng thay đồ. Đó là mùi của người đó còn sót lại từ đêm qua , cô cởϊ qυầи áo ra, trong gương hiện lên những mảng màu xanh đỏ trên người , thậm chí còn có những vết răng nhẹ, cô không dám tưởng tượng lại

Tôn Phỉ Phỉ xấu hổ đi vào phòng tắm bên trong quấn một chiếc khăn tắm. Bồn tắm rộng đủ chỗ cho hai người, phía sau bồn tắm là một tấm kính lớn trong suốt màu xanh lam, bên ngoài là phong cảnh hữu tình .