Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ

Chương 40

Triệu Thanh Đại vốn dĩ là định xác định quan hệ với Đỗ Kinh Mặc xong thì nhanh chóng xử lý Lục An Thời, không nghĩ tới chuyện yêu đương này thật sự là quá mê hoặc, lập tức khiến cho nàng mất lý trí.

Tiến độ yêu đương lần này cũng nhanh hơn nhiều, quá trình từ sô pha chuyển đến phòng ngủ thuận lợi tự nhiên, cùng với người mình yêu tâm tâm niệm niệm nhiều năm ôm nhau ngủ, thật sự là quá mức vui sướиɠ.

Thực rõ ràng Đỗ Kinh Mặc cũng có niềm vui giống với nàng, hôm sau hai người cùng trốn học, một giấc ngủ dậy trời đã sáng trưng.

Đỗ Kinh Mặc nhìn sắc trời ấm áp bên ngoài, nhịn không được kiểm điểm bản thân ở đáy lòng: "Lần này vừa mới yêu đương một ngày thôi, mình đã sa đoạ như vậy rồi sao?"

Tuy rằng khi Triệu Thanh Đại ôm chặt vai cô, khoé mắt đỏ lên mềm như bông mà gọi tỷ tỷ, cô thật sự là không muốn rời giường.

Bất quá cô vẫn là phải lý trí hơn Triệu Thanh Đại một chút, ít nhất cô nhớ rõ trước khi mất khống chế Triệu Thanh Đại đã nói gì với cô, tên Lục An Thời kia cô đã điều tra rõ ràng.

Nhìn người trên tư liệu, cô hừ một tiếng, một trận bực bội bỗng nhiên dâng lên: "Sao mình cảm thấy người này có chút quen mắt?"

Cái loại quen mắt nhìn muốn đánh, càng xem càng cảm thấy người này giả tạo, thậm chí còn muốn đánh một trận.

Trong lòng Triệu Thanh Đại nhảy dựng, nắm lấy cơ hội thử: "Có lẽ bởi vì lúc trước tỷ tỷ từng gặp hắn, hoặc là hắn làm cái gì đó mất hết nhân tính, cho nên tỷ tỷ khắc sâu ấn tượng với hắn?"

"Từ mất hết nhân tính này dùng có lẽ quá nặng." Đỗ Kinh Mặc nhíu mày, nghiêm túc suy tư nửa nagyf, cũng không nghĩ ra nguyên do, chỉ có thể thôi.

Lúc này Lục An Thời vừa mới về nước, còn chưa có phát triển sự nghiệp phản diện, đang vội vàng dốc sức đứng vững gót chân trên thương trường. Cuộc sống của hắn đơn giản mà có quy luật, mỗi ngày đều hai điểm một đường, ngay cả chỗ ăn trưa cũng là cố định.

Tư liệu của Đỗ Kinh Mặc vô cùng tường tận, so với lúc trước Triệu Thanh Đại dựa vào định vị tổng kết thì tinh tế dễ nhìn hơn nhiều, nàng ấn tắt màn hình điện thoại, lại tới gần Đỗ Kinh Mặc, thanh âm nhõng nhẽo: "Tỷ tỷ muốn đi với em không?"

Đỗ Kinh Mặc gật gật đầu: "Chỉ cần em muốn, vậy chị đi cùng chị."

Hôm nay các nàng dậy thật sự quá muộn, đơn giản chuẩn bị một cái đã sắp đến giờ cơm trưa. Triệu Thanh Đại vốn định đến thẳng chỗ Lục An Thời hay ăn cơm, không nghĩ tới nửa đường bị người ngăn cản.

Nàng nhìn người này tựa hồ có chút quen mắt, nhưng thật sự nghĩ không ra rốt cuộc là ai, mày nhíu lại, biểu cảm ghét bỏ rõ ràng: "Anh là ai? Nếu không có việc gì thì làm ơn đừng chặn đường, cảm ơn."

"Sao em có thể giả bộ không nhớ tới anh?" Vẻ mặt nam nhân vô cùng đau đớn, "Anh biết là anh không đúng, không kịp thời xử lý Giai Văn sạch sẽ, làm em chịu uỷ khuất, nhưng em cũng không thể vì giận anh mà chạy tới hẹn hò với nữ nhân chứ! Đây không phải là em đang lầm đường lạc lối sao?"

Triệu Thanh Đại nghe thấy tên Giai Văn, mới phản ứng được nam nhân trước mặt là ai.

Còn không phải là tên nam nhân đánh một trận với bạn gái cũ trước mặt nàng, kết quả đánh bậy đánh bạ đẩy nàng xuống nước, dẫn tới nàng thức tỉnh ý thức sao?

Lần đảo ngược thời gian này đẩy tuyến thời gian đi trước khá nhiều, nàng không còn rơi xuống nước, cũng không còn dùng chiêu thức trà xanh mà xử lý nam nhân này.

Chính xác mà nói, nàng đã sớm quên sạch sẽ chuyện này.

"Sơ ý rồi." Trong lòng nàng thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng nhìn về phía Đỗ Kinh Mặc.

Biểu tình Đỗ Kinh Mặc cứng ngắc, sắc mặt trầm xuống lộ rõ lúc này cô đang không vui.

Triệu Thanh Đại nhanh chóng giải thích: "Tỷ tỷ chị đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, hắn chỉ là đang tự mình đa tình! Em vô tội!"

"Cái này sao có thể là tự mình đa tình, chúng ta không phải là thích lẫn nhau sao?" Nam nhân tiến lên một bước muốn kéo Triệu Thanh Đại.

Đỗ Kinh Mặc tay mắt lanh lẹ, kéo người về phía mình, giơ tay chặn nam nhân đang muốn tiến thêm một bước. Cô thấp giọng quát to: "Tay chân sạch sẽ một chút!"

Nam nhân ngượng ngùng thu tay lại, hắn chỉ hướng về phía Triệu Thanh Đại, ngữ khí tràn ngập khuyên nhủ, giống như một vị thần muốn cứu vớt thiếu nữ trượt chân: "Anh biết em tức giận, nhưng em thật sự không thể xúc động, nữ nhân sao có thể ở bên cạnh nữ nhân được, chuyện này căn bản là không có khả năng!"

Đỗ Kinh Mặc rốt cuộc cũng bị những lời này chọc giận, cô cười lạnh một tiếng: "Tôi không biết cái gì gọi là chuyện không có khả năng, nếu anh còn không biến đi, anh sẽ bị đánh ngay lập tức."

Nam nhân căn bản không cảm thấy hai nữ nhân có thể làm gì hắn, còn định tiếp tục đi kéo Triệu Thanh Đại. Ngay sau đó bốn vệ sĩ xuất hiện, hai người đè hắn lại, một người cho hắn một đấm vào mặt, còn có một người phụ trách ngăn cản tầm mắt không cho người khác chụp lén, phân công cực kì rõ ràng.

Triệu Thanh Đại không nhịn được cười.

Tuy rằng đã sớm biết Đỗ Kinh Mặc hằng năm mang theo vệ sĩ bên người, nhưng bốn vị này tư thế từ trên trời hạ xuống, lần nào cũng có thể chọc cười nàng.

Đỗ Kinh Mặc khinh thường dây dưa với loại người rắc rối này, cô hơi hơi nâng cằm, tư thái từ trên cao nhìn xuống: "Cút."

Nam nhân lập từ bỏ cô gái hắn muốn "cứu vớt", quay người chạy đi, không có nửa giây tạm dừng.

Triệu Thanh Đại rốt cuộc tìm được cơ hội để mở miệng giải thích: "Tỷ tỷ, chị hãy tin em, trước giờ em chưa từng thích hắn, là tự hắn không kiềm chế được, sai lầm lớn nhất của em là không có chặt đứt hy vọng của hắn sớm một chút."

"Không cần giải thích, không cần tốn nước miếng vì loại người này." Đỗ Kinh Mặc nhìn đồng hồ, "Em còn muốn đi tìm người không? Thời gian ăn trưa của Lục An Thời sắp hết rồi."

Triệu Thanh Đại lập tức mở to hai mắt, kéo Đỗ Kinh Mặc nhanh chóng chạy ra ngoài, cuối cùng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới ngay lúc Lục An Thời sắp rời khỏi nhà hàng.

Nàng vốn là chuẩn bị tới sớm chút để mai phục ở trong góc, âm thầm quan sát nắm lấy cơ hội, lợi dụng ưu thế của mình để thay đổi cốt truyện. Kết quả giờ thì tốt rồi, kế hoạch bị quấy rầy.

Nàng thở dài: "Quả nhiên không thể tới gần tra nam, nếu không sẽ trở nên bất hạnh."

Nàng dứt khoát bỏ che giấu, để Đỗ Kinh Mặc chờ ở ngoài trước, tự mình giả bộ đi vào gọi cơm, ngồi ở vị trí chéo đối diện Lục An Thời, dù sao bây giờ Lục An Thời cũng không quen biết nàng.

Triệu Thanh Đại tràn đầy tự tin mà nghĩ, kết quả mới vừa ngồi xuống liền phát hiện biểu cảm Lục An Thời có chút không đúng.

Hắn nhìn nàng, rất giống thấy ác quỷ, nhíu mày đứng lên liền đi, bước chân vội vàng giống như là có sóng thần thú dữ đuổi theo phía sau.

Nàng cười, bước nhanh đuổi theo, trước khi Lục An Thời ra khỏi cửa chặn hắn lại.

"Lục tiên sinh." Tay nàng để sau lưng, nghiêng nghiêng đầu, nụ cười trên mặt chân thành và ngọt ngào, "Anh nhớ rõ tôi hả?"

Trong lòng Lục An Thời hung hăng chửi bới.

Trước khi nhìn thấy Triệu Thanh Đại, hắn có một lần hoài nghi bản thân đã mơ một giấc mơ dài, hoặc là sinh ra ảo giác. Giờ khắc này, tất cả hy vọng đều tan thành mây khói.

Người phụ nữ điên suýt chút nữa muốn mạng của hắn lại tới nữa!

"Cô tới làm gì?" Hắn hạ giọng, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói, "Lần này tôi sẽ không động đến cô cũng sẽ không động tới người Đỗ gia, chuyện lúc trước xoá bỏ toàn bộ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng được không?"

"Thực ra tôi rất muốn đồng ý, nhưng cái này phải xem tình huống nha." Triệu Thanh Đại thở dài.

Lỡ như Đỗ Trọng vẫn không thoát khỏi được vận mệnh bị cốt truyện khống chế giáng xuống một tai hoạ bất ngờ, nàng cũng không thể bảo đảm sẽ xảy ra cái gì.

Nhưng những nhân quả này đó không có cách nào giải thích với Lục An Thời, lời này vào trong lỗ tai hắn tự động biến thành nữ nhân điên Triệu Thanh Đại này muốn cùng hắn không chết không thôi, dù tới một lần nữa cũng không chịu buông tha hắn.

Quyết định khiến Lục An Thời hối hận nhất cuộc đời này, chính là sắp xếp vụ tai nạn xe kia, còn làm xảy ra hiện tượng kỳ quái phi khoa học!

Hắn hung hăng cắn răng, mắt kính tơ vàng phản xạ ra tia sáng lạnh băng, mang theo lạnh băng: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"

"Tôi hy vọng anh có thể.... Làm người tử tế." Triệu Thanh Đại chuyển động mắt dời đề tài đi, "Anh không muốn biết vì sao lại quay lại từ đầu sao?"

"Kỳ thật chuyện trọng sinh này, ngoại trừ suýt chút nữa bị tôi đánh chết, thì căn bản anh không có chịu bất kỳ tổn thất nào, thậm chí còn có nhiều lợi thế, càng tiện trả thù người Cố gia hơn đúng không?"

Đúng là như vậy.

Lục An Thời trầm mặc không phản bác, âm thầm suy nghĩ hôm nay Triệu Thanh Đại đi một chuyện này rốt cuộc là vì sao.

Kết quả Triệu Thanh Đại không theo kịch bản, nàng xác định được tin tức mấu chốt nhất, cũng không có tâm tư tiếp tục nói chuyện với hắn, quay người muốn đi.

Vốn dĩ Đỗ Kinh Mặc ở bên ngoài chờ nàng thấy nàng tốn nhiều thời gian như vậy, đi vào tìm người, vừa vặn đối diện với Lục An Thời.

Biểu tình Lục An Thời càng kém. Ấn tượng đầu tiên của hắn với Đỗ Kinh Mặc là nữ nhân mà Cố Thừa yêu thầm, về sau lại biến thành đồ điên giống Triệu Thanh Đại.

Hắn còn nhớ rõ trước khi mất ý thức, điều cuối cùng hắn nghe được chính là Đỗ Kinh Mặc trách Triệu Thanh Đại làm việc không đủ sạch sẽ, xong việc bị hắn truy cứu thì nên làm gì bây giờ?

"Khó trách hai nữ nhân này sẽ ở bên nhau, điên như trời đất tạo nên." Trong lòng hắn xác nhận định nghĩa về các nàng, cất bước đi ra.

Nghi ngờ trong lòng Đỗ Kinh Mặc ngày càng nặng.

Rõ ràng sau khi nhìn thấy Lục An Thời, cái loại cảm giác giống như đã từng quen biết càng thêm rõ ràng, khiến trong lòng khó yên.

"Tỷ tỷ làm sao vậy? Chị suy nghĩ gì hả?" Triệu Thanh Đại vươn tay quơ quơ trước mắt nàng.

"Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái." Đỗ Kinh Mặc gắt gao nhíu mày, "Chị chưa từng gặp hắn, nhưng chị rất ghét hắn."

Trong nháy mắt cô thậm chí hoài nghi người có thù oán với Lục An Thời không phải Triệu Thanh Đại mà là cô.

Triệu Thanh Đại không tiếp những lời này.

Quả nhiên để nữ chủ gặp phản diện Lục An Thời một lần là đúng, yêu và hận đều là tình cảm cực kì sâu đậm, tỷ tỷ còn thích nàng, vậy khẳng định quên không được Lục An Thời người suýt chút nữa hại chết đại ca.

Phản ứng của Đỗ Kinh Mặc nằm trong phạm vi Triệu Thanh Đại đã đoán trước, ngược lại là Lục An Thời có vẻ có chút ly kì.

Nàng hỏi hệ thống: "Vì sao Lục An Thời còn nhớ rõ chuyện lúc đó? Đừng nói là hắn vẫn còn sót lại chấp niệm gì đó nha?"

Hệ thống cũng rất kỳ quái, khi bọn họ đang nói chuyện, nó cũng đã thu thập số liệu, cẩn thận phân tích toàn bộ, cuối cùng cho ra kết luận:

"Lục An Thời có khả năng là...... quên không được thống khổ cùng sợ hãi khi kề bên tử vong, cho nên mới còn sót lại ký ức."

"Đơn giản mà nói chính là..... bị cô đánh."

Nó đã nói mà, so sánh với Triệu Thanh Đại, Lục An Thời tính là vai ác cái khỉ gì, còn bị người ấn trên đất đập bể đầu!

Triệu Thanh Đại: "......"