Một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói hơi mê mang của cô: “Em không sợ. Chỉ là…em không biết chúng ta có thể làm gì và nên làm gì. Em thật sự…không phải là con ruột của mẹ em sao?”
Hỏi tới cuối cùng, giọng nói của cô đã trở nên nghẹn ngào. Sự thật khiến người ta khó có thể chấp nhận như vậy, nếu như bắt buộc phải biết, thì cô thà để anh nói cho mình nghe.
Bạch Dạ Kình rất mừng vì hôm nay cô không hề né tránh mình, mà còn đưa tay ra với mình, lựa chọn rời đi cùng anh.
Anh rũ mắt nhìn cô, môi khẽ mấp máy, một lúc sau, anh mới mở miệng: “Em đúng là con gái ruột mà phu nhân và chú hai của anh đang tìm. Trước đây không lâu, anh đã tìm đến Dật Trần nhờ anh ta xét nghiệm ADN cho ba người.”
Một sự thật đơn giản, nhưng mà phải mất rất nhiều sức mới có thể nói hết được.
Mặc dù đã sớm biết kết quả như vậy, nhưng mà, khi nghe anh nói ngay cả DNA cũng đã kiểm tra rồi, thì thật sự không còn chốn để xoay sở, cả người cô choáng váng. Nước mắt của cô không kiềm được lăn dài trên má.
Cô không thể chấp nhận được sự thật cha mẹ mình đột nhiên trở thành cha mẹ nuôi; càng không thể tiếp nhận được bản thân đột nhiên trở thành em họ của anh.
Nó cứ như một trò đùa vậy!
“Nếu thật sự là như vậy, thì sau này… chúng ta phải làm thế nào?” Hạ Tinh Thần từ trên vai anh bật dậy, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ: “Nếu sớm biết sẽ có hôm nay, thì vừa nãy em sẽ không kéo anh đi chụp ảnh.”
Cô rất hối hận. Sợ bỏ qua lần này thì thật sự sẽ không có lần sau. Không bằng vừa nãy sai đến cùng, khiến mọi người không còn chỗ để xoay sở.
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình thoáng qua một tia ấm áp, kiên định nhìn cô: “Không sao cả, có lần này thì tất nhiên sẽ có lần tiếp theo. Huống chi…với anh thì tờ giấy đăng ký kết hôn chẳng qua chỉ là ký một cái tên cho cả người đời xem mà thôi. Ở trong mắt của anh, em sớm đã là vợ của Bạch Dạ Kình anh rồi, cho dù hôm nay dù em có muốn chạy, thì cũng chạy không thoát đâu.”
Hạ Tinh Thần vừa cười vừa khóc: “Thật sao?”
“Anh đã nói dối qua lần nào chưa?”
Cô đan xen vào tay anh, nắm chặt trong tay, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh: “Vậy cho dù bây giờ em là…”
Cô cảm thấy có chút khó mà mở miệng nói ra hai chữ em họ, cô cố tránh không nói: “Cho dù là pháp luật hay luân thường đạo lý cũng sẽ không cho phép chúng ta ở bên nhau, anh cũng không để tâm sao?”
Nếu anh để tâm, thì sao hôm nay lại biểu hiện như vậy chứ.
Nếu để tâm, thì sao lại luôn giấu không cho cô biết chân tướng chứ.
Hạ Tinh Thần biết mình đã hỏi một câu hỏi khá ngu ngốc, người đàn ông này, một khi đã cố chấp lên, thì sẽ giống như tảng đá lớn gặp phải mưa to gió lớn, cho dù gió thổi mưa gào thét thế nào cũng sẽ đứng yên không động đậy.
Nhưng mà, cô không thể nào thản nhiên được như anh vậy. Cô cảm thấy mình có thể chịu đựng được ánh mắt của người ngoài, cha mẹ phản đối, tất cả sự ngăn cản của những vị trưởng bối; Nhưng mà, còn anh phải làm sao? Anh không giống với mình, cái mà anh phải đối mặt là tất cả bề tôi trong một quốc gia, đối mặt với tất cả con dân đã ủng hộ anh.
Ở trước mặt con dân, anh công khai vi phạm luật pháp, cưới em họ của mình, nếu chân tướng như vậy bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, thì… chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy vô cùng đáng sợ rồi.
Ở bên trong nhà của Bạch Thanh Nhượng, lão gia, lão phu nhân, Bạch Thanh Nhượng đều đang ngồi thành một hàng, Thẩm Mẫn ngồi đối diện bọn họ đã khóc không thành tiếng.
Nhìn miếng ngọc bội kia, với tấm ảnh chụp chiếc tã lót, cho dù không muốn thì vẫn phải gật đầu thừa nhận.
“Lão tiên sinh, lão phu nhân.”
Thím Lâm từ bên ngoài đi vào, nói: “Người bên ngoài đã truyền lời tới, nói là cả bên phủ Tổng thống và bên nhà của Hạ tiểu thư, đều không nhìn thấy hai người bọn họ.”
Lão gia tử hừ một tiếng: “Cái thằng nhóc thối này, nhất định là đã mang người ta đến nơi nào đó mà không ai biết rồi.”
Dứt lời, ông lại quay đầu trấn an em trai mình: “Chú cũng đừng quá gấp. Lần này, thế nào tôi cũng sẽ bắt thằng nhóc này cho chú một câu trả lời.”
“Tinh Thần là một đứa trẻ ngoan, từ nhỏ đến lớn, con bé đều chưa từng làm chuyện gì vượt phép. Tôi nghĩ…chuyện này đã khiến cho con bé phải chịu đả kích không nhỏ, thay vì ép họ, chi bằng để họ dần bình tĩnh lại.” Thẩm Mẫn với tư cách là mẹ nuôi, nhưng vẫn không nhịn được mà nói thay cho “con gái” mình: “Tình cảm mà họ dành cho đối phương, thời gian lâu như vậy rồi, tôi cũng đã thấy rất rõ. Huống chi, bây giờ lại còn có con…”
Nói đến đây, Thẩm Mẫn không ngừng thở dài.
“Mặc dù, cuối cùng bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng…chúng ta vẫn cần phải cho bọn họ một ít thời gian, để cho bọn họ cùng bình tĩnh suy ngẫm lại.”
“Đều biết con đường phía trước là không có khả năng, để hai đứa tiếp tục ở bên nhau nữa, tôi sợ… về sau sẽ càng tổn thương nặng hơn.” Lão phu nhân tiếp lời, cũng liên tục thở dài: “Huống chi, tôi biết rõ tính cách của con trai mình là như thế nào. Lần này kết hôn không thành công, thì không chừng sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba. Nếu như chúng ta không sớm chia rẽ bọn họ, e rằng sẽ sai đến bước đường không thể cứu vãn.”
Một khi chuyện này bộc phát đến mức không thể nào cứu vãn, lúc đó muốn cứu vãn cũng đã không kịp nữa rồi.
Trong giới của bọn họ, kiêng kỵ nhất là loại tai tiếng này. Dù chỉ dính một chút tai tiếng mà thôi, cũng có thể trở thành mưa to gió lớn. Huống chi, chuyện hôm nay còn có thể bị chụp lên cái mũ lσạи ɭυâи.
Cho dù bọn họ thật sự không cùng chung huyết thống, nhưng cái chữ “chú” đã gọi hơn hai mươi năm kia, nó còn nặng hơn cả xiềng xích huyết thống.
Lão gia nói: “Bọn họ đừng hòng mơ tưởng tới chuyện đăng ký kết hôn, tôi sẽ cho người nhìn chằm chằm ở mỗi cục dân chính, chỉ cần bọn họ có bất kỳ một hành động nào, thì tôi sẽ trực tiếp bóp chết suy nghĩ đó từ trong nôi.”
“Sợ là sợ ở chỗ, hai người bọn họ không sợ trời không sợ đất, nói thế nào cũng đều phải ở bên nhau, vậy thì chúng ta có thể làm gì được bọn họ?” Trong giọng điệu của Bạch Thanh Nhượng, mang theo cảm giác bất lực không biết nên làm thế nào.
“Nếu Tinh Thần thật sự không biết sợ, thì cũng là do cái thằng nhóc khốn nạn nhà tôi đã dạy hư nó!” Lão gia mắng: “Từ nhỏ đến lớn, thằng nhóc này đã là một tiểu bá vương, nếu muốn chuyện này thành công, trừ phi trời sập xuống! Thằng nhóc thối.”
Buổi tối.
Hạ Tinh Thần tắm xong thì làm bài tập cùng con, sau đó cô mượn điện thoại của Thụy Cương để gọi điện thoại cho mẹ.
Buổi chiều, Thẩm Mẫn đã ngồi xe trở về Lương Thành, bấy giờ bà đang nằm ở trên giường ngủ, nhưng lại cứ lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được. Đột nhiên nghe thấy giọng nói của con gái, lòng bà đau như cắt. Đến khoảnh khắc này, bà mới hiểu được, lần này, mình đã thật sự mất tất cả. Chồng và gia đình, đã sớm không phải là của mình. Mà hôm nay, ngay cả con gái cũng…
Vừa nghe thấy tiếng khóc của mẹ ở đầu bên kia, trong lòng Hạ Tinh Thần càng cảm thấy khó chịu. Một hồi lâu, hai người đều cầm điện thoại, nhưng đều im lặng không nói gì cả.
Cho đến khi Thẩm Mẫn mở miệng trước: “Tinh Thần, con có oán mẹ, khi mẹ đã giấu con chuyện này nhiều năm như vậy không?”
Cô hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự nghẹn ngào vào trong lòng, sau đó mới nói: “Thế nhưng con lại hy vọng mẹ có thể giấu con cả đời…”
“Dù cho sự thật có tàn nhẫn như thế nào, thì sau cùng nó vẫn là sự thật.”
Nhưng mà, sự thật này chỉ là tàn nhẫn thôi sao? Vốn dĩ là máu chảy đầm đìa mà. Nó xâu xé trái tim của cô, khiến cho cô thương tích đầy mình.