“Tôi lười dông dài với bà, cũng không biết hôm nay là ai ồn ảo bảo tôi về dạy dỗ lại thằng con không nghe lời!”
Ông nói xong thì chống quải trượng bước đi, mỗi bước đều gõ cho sàn nhà kêu vang đặc biệt dọa người. Thấy ông đi ra, tất cả mọi người trong phòng khách đều đứng lên, đặc biệt là Hạ Tinh Thần, trong lòng không ngừng căng thẳng bồn chồn.
Lúc ông cụ Bạch đi ngang qua, ánh mắt lướt qua người Hạ Tinh Thần, cô chỉ cảm thấy lạnh cả người, cũng may bên cạnh còn có Bạch Dạ Kình.
Bà cụ vừa dặn dì Lâm chuẩn bị cơm vừa mày mặt hớn hở bước tới, vỗ lên tay Hạ Tinh Thần trấn an: “Đừng để trong lòng, ông cụ Bạch chỉ trông hơi đáng sợ một chút thôi, không cần phải sợ ông ấy.”
“Dạ vâng.”
Hạ Tinh Thần trả lời bà cụ, cúi đầu nhìn tay bà. Lúc này bà cụ vẫn còn cầm lấy tay cô không buông khiến cô hoài nghi trong lòng, trong phút chốc không hiểu rõ thái độ của bà cụ cho lắm.
Khác hoàn toàn với trước kia.
“Đi nào, đi ăn cơm, đã muộn thế này rồi, đói quá đi mất.”
Bà cụ dẫn Hạ Tinh Thần đến phòng ăn.
Hạ Tinh Thần quay đầu lại nhìn vào mắt Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình nhận được tín hiệu của cô, đi theo sau, ôm lấy bà cụ.
Ông cụ Bạch ngồi ở vị trí chủ nhà.
Ông cụ ngồi bên phải ông cụ Bạch, Bạch Dạ Kình ngồi bên trái. Hạ Tinh Thần ngồi cạnh Bạch Dạ Kình, đối diện là Bạch Minh Diệp. Hạ Đại Bạch ngồi trên ghế cho trẻ em bên cạnh Hạ Tinh Thần, có người làm ở bên cạnh chăm sóc. Cậu bé ăn đến vô cùng vui vẻ, không cần bận tâm gì cả.
Ông cụ Bạch vừa cãi nhau với bà cụ một trận, lúc này trong lòng càng khó chịu không vui, từ đầu đến cuối đều căng mặt ra. Bà cụ lấy lòng gắp rau cho ông, ông không được tự nhiên nhặt toàn bộ ra, không chịu ăn.
Bà cụ lại gắp hai đũa, ông cụ Bạch vốn dĩ muốn gắp ra, bà cụ nói: “Ông cứ tiếp tục lãng phí lương thực đi, cháu trai ông đang ngồi đó nhìn ông kia kìa. Nếu ông không sợ làm gương xấu cho cháu trai thì cứ lãng phí tiếp đi!”
Ông cụ Bạch nhìn bà, lại nhìn cháu trai cưng, tuy trong lòng vẫn còn tức giận nhưng cũng không gắp đồ ăn ra nữa.
Ông chỉ hừ một tiếng: “Tôi lười so đo với bà.” Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Hạ Tinh Thần nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được mà bật cười, bỗng nhiên cảm thấy hai ông bà cụ thật đáng yêu.
Tuy thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng như vậy lại náo nhiệt. Nhìn lại ba mẹ cô…
“Tinh Thần, con cũng ăn nhiều vào. Dì Lâm, dì mang bát canh kia cho Tinh Thần uống đi. Canh đó tốt cho phụ nữ lắm.” Bà cụ nhiệt tình.
Trái một tiếng Tinh Thần phải một tiếng Tinh Thần vô cùng thân thiết khiến da đầu Hạ Tinh Thần run lên, không đoán được ý của bà.
Bà cụ không còn thành kiến với cô nữa sao?
Ngay cả Bạch Dạ Kình và Bạch Minh Diệp cũng nhìn về phía bà cụ. Thật là không bình thường! Thái độ lúc trước trong điện thoại không phải là như vậy mà!
“Nhìn cái gì? Có gì hay mà nhìn? Con cũng vậy, ăn nhiều một chút!” Cuối cùng bà cụ nhìn về phía Bạch Minh Diệp: “Con uống canh này nhiều một chút, có lợi cho việc sinh con sau này.”
“…” Bạch Minh Diệp suýt nữa sặc cơm: “Mẹ, bây giờ con ngay cả đối tượng yêu đương còn chưa có, nói gì đến đứa nhỏ chứ?”
“Con đấy. Đã hai mươi tám tuổi rồi cũng không biết lo nghĩ gì, suốt ngày mải mê công tác. Con xem Tinh Thần, nhỏ hơn con… bao nhiêu tuổi?” Bà cụ nhìn về phía Hạ Tinh Thần.
“Con sắp hai mươi bốn tuổi rồi ạ.” Hạ Tinh Thần cười nhẹ trả lời.
“Con xem đấy, người ta nhỏ hơn con bốn tuổi, vậy mà con đã lớn vậy rồi.” Bà cụ nói đến đây thì nhìn về phía Hạ Đại Bạch, chỉ cảm thấy sao lại đáng yêu như thế chứ. Đột nhiên, bà nói với Hạ Tinh Thần: “Tinh Thần, con với Dạ Kình, có dự tính gì tiếp theo không?”
Bàn tay đang cầm muỗng của Hạ Tinh Thần hơi dừng lại, nâng mắt nhìn bà cụ: “Ý của bác là…?”
“Con xem, Đại Bạch cũng lớn vậy rồi, bình thường con phải đi làm, Dạ Kình cũng bận rộn, không có ai chăm sóc nó.”
“Vậy nên?” Hạ Tinh Thần chỉ nghĩ là bà cụ muốn giành quyền quyền nuôi đứa nhỏ, nên trong lòng căng thẳng. Một tay khác ở dưới bàn âm thầm siết chặt, Bạch Dạ Kình nhìn thấu của lo lắng của cô, vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng giây tiếp theo cô lại nghe thấy bà cụ nói: “Vậy nên hai đứa tính khi nào sinh thêm đứa nữa?”
“…” Hạ Tinh Thần ngây người, Bạch Dạ Kình sặc canh, rút khăn ăn che miệng lại ho khan vài tiếng.
Bà cụ trừng anh một cái mới cười nói với Hạ Tinh Thần: “Tốt nhất là lần sau sinh con gái đi, một nam một nữ, vừa hay thành một chữ “tốt”, coi như là long phượng song toàn!”
Một lúc lâu sau, Hạ Tinh Thần mới lấy lại tinh thần, hiểu ra bà cụ đang giục cô sinh con.
Trong lòng cô thở phào, đồng thời mặt “bùm” một tiếng đỏ rực.
“Vâng, cháu cũng muốn Đại Bảo cho cháu thêm một đứa em gái. Như vậy cháu sẽ có người làm bạn rồi. Cháu có thể tắm rửa, mặc quần áo, bón cơm cho em nữa.” Hạ Đại Bạch còn ở bên cạnh nói giúp.
“…” Hạ Tinh Thần càng quẫn bách, cô không hề nghĩ đến và cụ lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ như vậy, lại còn… giục cô sinh đứa thứ hai ở trước mặt mọi người như vậy.
Cả buổi tối, bà cụ đặc biệt niềm nở, không ngừng khuyên hai người thừa dịp tuổi còn trẻ thì mau sinh thêm một đứa, việc này khiến Hạ Tinh Thần thật sự không biết phải làm sao, trả lời thế nào.
Mà người đàn ông ngồi bên cạnh lại cố tình không giúp cô, còn gật đầu nói là sẽ cố gắng.
Đến cuối cùng, ông cụ Bạch nghe không nổi nữa, lên tiếng ngăn bà cụ lại.
Cơm nước xong, Hạ Tinh Thần thở phào một hơi.
Hạ Đại Bạch bị bà cụ giữ lại một đêm, mọi người cũng thuận theo ý của bà.
Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình tay trong tay, sóng vai đi ra khỏi nhà. Bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, ánh trăng treo trên cao, Hạ Tinh Thần ngửa đầu nhìn, hít sâu một hơi, cảm thấy tâm trạng cũng vui sướиɠ hơn hẳn.
“Tâm trạng rất tốt à?” Bạch Dạ Kình nghiêng người nhìn cô. Ngọn đèn trong sân lờ mờ chiếu lên nụ cười trên mặt cô.
Cô gật đầu: “Lúc đầu rất căng thẳng, bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi. Nhưng mà… ba anh có vẻ không dễ sống chung lắm.”
Hạ Tinh Thần nghĩ tới ông cụ Bạch, trong đầu chỉ có dáng vẻ nghiêm túc của ông.
“Bao nhiêu năm rồi ông ấy vẫn như vậy, không sửa được. Sau em tới đây nhiều một chút, gặp nhiều lần thì sẽ không sợ nữa. Hơn nữa…” Bạch Dạ Kình nói đến đây dừng lại, ánh mắt nhìn cô sâu thêm một chút, hơi thích thú: “Con dâu tương lai, dù sao ông ấy cũng phải tìm cách để gần gũi hơn chứ.”