“Tiểu Bạch! Đại Bảo, đúng là Tiểu Bạch rồi!” Thằng bé kích động, nhảy nhót.
Cũng may mọi người đều chú ý tới Tổng thống, không ai chú ý tới thằng bé. Hạ Tinh Thần bế Hạ Đại Bạch lên, thằng bé nói: “Con cũng biết Tiểu Bạch sẽ đến mà!”
“Ừ!” Hạ Tinh Thần cười một tiếng, cô cũng có chút vui vẻ.
Cho dù là anh xuất hiện với cách thức như vậy, cho dù anh không thể công khai với tất cả mọi người ‘đây là con trai tôi’ nhưng Hạ Tinh Thần cảm thấy rất tốt.
Mà Hạ Đại Bạch cũng cảm thấy rất kiêu ngạo.
Thằng bé biết, Đại Bảo nói không sai, thằng bé có một người ba cực kỳ ưu tú. Những tiếng hoan hô này đều thuộc về Tiểu Bạch của nó đó.
“Mẹ, ngài Tổng thống thật đẹp trai!” Có cô bé ngây thơ thốt lên. Hạ Tinh Thần bật cười, anh đúng là trẻ không tha, già không bỏ mà.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Đại Bạch cực kỳ kiêu ngạo, giống như cô nhóc kia đang khen thằng bé vậy.
Mẹ cô bé trả lời: “Đúng là rất đẹp trai. Cho nên, con phải ngoan ngoãn ăn cơm mới có thể cao lớn… Sau này mới có thể kiếm được một bạn trai tuấn tú như ngài Tổng thống vậy đó!”
“Cao lớn thì nhất định sẽ tìm được sao ạ?”
“Nhất định rồi!”
“Vậy con sẽ nghe lời, nhất định ngoan ngoãn ăn cơm!”
Hạ Tinh Thần mỉm cười. Hóa ra, ngài Tổng thống còn có thể dùng để dỗ bé gái.
Tổng thống đứng trên sân khấu phát biểu vài lời, chỉ có vài câu nói đơn giản, phải tập trung cho việc giáo dục thanh thiếu niên và nhi đồng đã khiến các phụ huynh và giáo viên vỗ tay nhiệt liên.
Bởi vì riêng trong ngành giáo dục, từ sau khi anh nhậm chức, đã đóng góp rất nhiều.
Chẳng những cải cách lại hệ thống học tập của lớp tiểu học còn thực hiện chính sách miễn học phí.
Hạ Đại Bạch được mẹ bế lên, thằng bé vỗ tay say sưa nhất. Vốn dĩ, trong lòng thằng bé còn khó chịu nhưng lúc này đã tan thành mây khói.
Sau khi Tổng thống phát biểu, Hạ Tinh Thần và phụ huynh học sinh nghĩ rằng anh sẽ đi luôn. Hạ Đại Bạch vẫn còn quyến luyến nhìn anh chằm chằm. Nhưng mà, anh lại đi về phía cô và Hạ Đại Bạch đang ngồi.
Hiệu trưởng và đoàn người, còn cả chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch cũng đi theo. Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy căng thẳng, tất cả mọi người đều tò mò nhìn quanh. Cho đến khi, bước chân người đàn ông kia dừng lại trước mặt bọn họ.
Hạ Đại Bạch rất kích động nhưng Hạ Tinh Thần rất nhanh đã tỉnh táo lại, cô ấn bả vai nhỏ của thằng bé, để thằng bé không lộn xộn nữa. Còn cô thì đứng lên, hơi gật đầu với Bạch Dạ Kình: “Ngài Tổng thống!”
Bạch Dạ Kình nhìn cô một cái rồi rỉ tai nói gì đó với hiệu trưởng. Hiệu trưởng kinh ngạc một chút rồi nói vài câu với chủ nhiệm lớp của Hạ Đại Bạch. Tất cả mọi người, bao gồm cả Hạ Tinh Thần đều cảm thấy mơ hồ.
Ngay sau đó, chỉ thấy hiệu trưởng chỉ đạo các giáo viên khác: “Mau lấy một cái ghế tới đây!”
Hạ Tinh Thần không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Ngược lại, chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch nói với Hạ Tinh Thần: “Phu nhân Bạch, vì để hiểu rõ hơn sinh hoạt của lũ trẻ tại trường cho nên hôm nay ngài Tổng thống muốn ở bên cạnh lũ trẻ một ngày. Mà ba của Đại Bạch cũng không đến được cho nên Tổng thống muốn hỏi phu nhân Bạch có đồng ý để Tổng thống ở bên cạnh thằng bé một ngày không?”
Trái một tiếng phu nhân Bạch, phải một tiếng phu nhân Bạch khiến Hạ Tinh Thần cảm thấy không ổn chút nào. Cô có chút buồn phiền vì không sửa đúng lúc, bây giờ…
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình đầy thâm ý càng khiến da đầu cô tê dại. Chẳng lẽ anh hiểu lầm thầy giáo gọi ‘phu nhân Bạch” là do cô tự nhận sao?
“Phu nhân Bạch?” Khi cô đang ngẩn người, thầy giáo lại gọi lần nữa.
Da đầu Hạ Tinh Thần run lên. Cô chưa kịp trả lời đã nghe thấy thấy Hạ Đại Bạch vui vẻ hoan hô: “Được ạ! Con muốn ngài Tổng thống làm ba con!”
Hiệu trưởng cười lúc túng: “Bạn nhỏ à, con đừng hiểu lầm, ngài Tổng thống chỉ muốn trải nghiệm một chút mà thôi!”
Nhưng hiệu trưởng còn chưa nói hết câu thì Bạch Dạ Kình đã khom người ôm Hạ Đại Bạch vào trong lòng. Anh liếc mắt nhìn thằng bé: “Gọi ba đi!”
Lần này, đến lượt hiệu trưởng lại không biết làm sao. Chẳng lẽ ngài Tổng thống muốn nhận con nuôi sao?
Tất cả mọi người từ các giáo viên cho đến cả phụ huynh học sinh, cả các bạn nhỏ nữa đều hâm mộ không thôi. Chỉ nghe thấy Hạ Đại Bạch kêu lên một tiếng lảnh lót: “Ba!”
Lúc này, Bạch Dạ Kình mới hài lòng một chút. Ánh mắt nhìn Hạ Tinh Thần vẫn còn chưa hoàn hồn lại: “Phu nhân Bạch, chắc không có ý kiến gì chứ?”
Một tiếng ‘phu nhân Bạch’ kia anh nói cực kỳ mập mờ. Hạ Tinh Thần biết anh cố ý, khuôn mặt lúng túng, xấu hổ, đỏ bừng. Cô chỉ lắc đầu: “Không có ý kiến!”
Người ngoài hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của hai người họ, chỉ hâm mộ Hạ Đại Bạch không thôi. Chờ khi Bạch Dạ Kình ngồi xuống bên cạnh cô và Hạ Đại Bạch thì cô bé xinh đẹp kia vẫn mở to mắt nhìn ngài Tổng thống. Sau đó, cô bé tiến lại gần Hạ Đại Bạch: “Bạn học Đại Bạch, những lời vừa rồi của cậu có tính không?”
“Cái gì?”
“Cậu đã nói khi nào bạn có ba sẽ chia cho tớ một nửa. Bây giờ có thể cho tớ mượn một nửa sao?”
Tất cả mọi người đều bị lời nói ngây thơ của cô bé này chọc cười. Cuối cùng, mẹ của cô bé liên tục nói xin lỗi với Tổng thống, xấu hổ bế cô bé về.
Nhưng tâm trạng Tổng thống rất tốt, nụ cười vẫn luôn nở trên môi.
Anh xua tay ra hiệu mọi người đứng qua một bên. Trên khán đài, bắt đầu làm đủ mọi trò chơi gắn kết gia đình. Mọi người bắt đầu tập trung trên lên sân khấu đã sáng đèn.
Hạ Đại Bạch ngồi ngay ngắn trong lòng anh, thằng bé rất vui vẻ. Hạ Tinh Thần yên lặng ngồi cạnh anh, cũng không dám quang minh chính đại nói chuyện. Cô chỉ hơi nghiêng đầu sang, cố hạ thấp giọng nói, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Bạch Dạ Kình nhéo tai Hạ Đại Bạch. Cho dù anh không dùng sức nhưng hiển nhiên anh vẫn đang so đo chuyện ngày hôm qua.
Anh vẫn thản nhiên nói: “Quan tâm đến sự phát triển của mầm non của đất nước!”
Hạ Tinh Thần không chút lưu tình mà vạch trần anh: “Lại còn mạnh miệng nữa!”
Rõ ràng anh muốn đi cùng thằng bé mà thôi. Nhưng cách như vậy cũng có thể coi là vẹn toàn.
Bạch Dạ Kình hơi nhếch môi lên, xích lại gần cô: “Đúng vậy, nếu phu nhân Bạch đã biết rồi thì sao còn hỏi làm gì”
Tư thế hai người chưa bao giờ gần gũi như vậy. Hạ Tinh Thần bị anh gọi là ‘phu nhân Bạch’ thì trái tim hơi nảy lên, đỏ mặt, ngẩng đầu. Đôi môi cô cách cánh môi mỏng hấp dẫn của anh chừng khoảng 1cm khiến cô hoảng sợ, không dám thở mạnh, theo bản năng lui về sau, giữ khoảng cách an toàn với anh.
Cô không dám nhìn xung quanh nữa.