Anh thay quần áo rất nhanh. Hạ Tinh Thần vừa nấu cơm vừa len lén nhìn trộm ra bên ngoài.
Anh đã thay áo ngủ, ngồi ngoài phòng khách, Hạ Đại Bạch ngồi sát bên cạnh, đầu nhỏ dựa vào cánh tay anh, một lớn một nhỏ, thu vào trong mắt cô, khiến cô không khỏi có chút mê mẩn.
Hình ảnh này thật ấm áp, khiến cô không tự chủ nhớ tới nụ hôn nguy hiểm trong thang máy lúc nãy. Tay chạm chạm môi, thật kì lạ, cánh môi của cô vẫn còn đang nóng bừng.
Số lần hôn môi của anh với cô nhiều đến đếm không hết, nhưng lần nào cũng dễ dàng khiến tâm tư cô xao động không thôi.
Thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy xúc động. Rõ ràng là chính anh đã nói cô đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt anh. Nhưng mà, chính anh lại…
Người đàn ông này, là điển hình cho câu “cả vυ' lấp miệng em”.
“Ting” lò vi sóng phát ra một tiếng giòn vang, Hạ Tinh Thần đột nhiên hoàn hồn, thu lại tầm mắt.
Chốc lát sau, cô bưng đồ ăn lên bàn. Cô không kêu anh, chỉ lặng lẽ nháy mắt với Hạ Đại Bạch một cái. Hạ Đại Bạch biết ý lập tức nói: “Tiểu Bạch, bữa tối tình yêu của Đại Bảo làm cho ba xong rồi kìa! Ba nhanh ăn đi, khẳng định là so với mì gói của ba ngon hơn nhiều!”
Bữa tối tình yêu?
Hạ Tinh Thần phát hiện ra rằng cô thực sự không nên nhờ vả Hạ Đại Bạch.
Bạch Dạ Kình xoay đầu liếc nhìn cô một cái, tầm mắt hướng tới “bữa tối kia”, cô nói: “Chỉ là tùy tiện hâm nóng một chút, anh ăn trước đi, tôi đi sấy tóc.”
Nói xong, cô cũng không nhìn bọn họ, vội vàng về phòng. Trên đường đi, chỉ nghe được Hạ Đại Bạch ở đằng sau nói: “Tiểu Bạch, Đại Bảo biết ba đau dạ dày nên rất là lo lắng, cũng không cho ba ăn mì gói nha ~”
“…” Tên cậu bé thối!
Hạ Tinh Thần càng không dám quay đầu lại, nhưng mặc dù không quay đầu lại, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của người đàn ông đang phóng tới trên người mình.
Đêm ấy, Hạ Tinh Thần ôm Hạ Đại Bạch ngủ ở trên giường, phía tường bên kia, chính là phòng của người đàn ông ấy. Cả buổi tối, cô nhìn chằm chằm mặt tường kia, nhìn chằm chằm hồi lâu, trong lòng vô cùng hỗn loạn, trong đầu có đủ loại suy nghĩ.
Đến cuối cùng, cô thϊếp đi lúc nào không hay.
Một đêm, không gặp một cơn ác mộng, cô yên ổn ngủ đến sáng, có thể nói là đêm ngủ ngon nhất trong vài đêm vừa qua.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên cô ôm Hạ Đại Bạch ngủ nhiều hơn ngày thường.
Tám giờ rưỡi mới rời giường, rót một cốc nước, đứng ở đại sảnh uống một ngụm. Cô theo bản năng nhìn sang phòng bên cạnh, nhưng cửa phòng anh vẫn còn đóng chặt.
Anh… đã đi chưa?
Suy nghĩ, cắn môi, uống một ngụm nước, tùy ý kéo cửa ra, lại tùy ý thăm dò nhìn thoáng qua.
Trống rỗng…
Không còn bất cứ dấu vết nào của anh. Giày ngoài cửa cũng đã biến mất không thấy…
Cũng đúng, anh trăm công ngàn việc, đã đến giờ này, nào còn có khả năng sẽ còn ở đây?
Hạ Tinh Thần lẩm bẩm, uống một hớp nước ấm lớn, ngượng ngùng trở về, đi vào phòng bếp. Lúc cô đang làm bữa sáng, Dư Trạch Nam gọi điện đến. Cô đang bận, không thể dừng lại nên trực tiếp bật loa ngoài.
Giọng anh ta từ bên kia truyền đến: “Hôm nay khó có ngày nghỉ ngơi, đi xem khắc băng với tôi đi.”
“Không được, hôm nay tôi muốn ở nhà cùng Đại Bạch.”
“Em và Đại Bạch cùng tới đây đi, nó nhất định cũng sẽ thích.” Dư Trạch Nam giống như một đứa trẻ lớn, thích xem náo nhiệt. Hôm nay là ngày đầu tiên của triển lãm băng, anh ta không muốn bỏ qua.
Hạ Tinh Thần còn chưa nói gì nhưng giọng Hạ Đại Bạch đã truyền tới: “Được ạ! Đại Bảo, con muốn đi! Dẫn con đi cùng đi!”
Dư Trạch Nam cũng nghe thấy giọng trẻ con non nớt, cười: “Chúng ta tôn trọng ý kiến của Đại Bạch! Quyết định như vậy đi, tôi lập tức tới đón hai người!”
Nói xong, anh ta dừng một chút, nói tiếp: “Mặc nhiều quần áo vào, bên ngoài trời lạnh lắm.”
Không chờ Hạ Tinh Thần nói cái gì, Dư Trạch Nam lập tức ngắt điện thoại. Hạ Đại Bạch ở bên này mang một bộ dáng vô cùng mong chờ.
Chỉ trong chốc lát đã ăn xong bữa sáng. Sau khi một lớn một nhỏ thay quần áo xong, Dư Trạch Nam đã lái xe tới dưới lầu.
“Đại Bạch, gọi chú đi.” Hạ Tinh Thần nhéo cánh tay nhỏ của Đại Bạch, giới thiệu.
Hạ Đại Bạch ngoan ngoãn kêu một tiếng, đôi mắt vẫn luôn nhìn Dư Trạch Nam, cẩn thận đánh giá anh ta.
Dư Trạch Nam tùy ý để cậu bé nhìn, khom người ôm cậu bé vào xe. Hạ Tinh Thần chú ý tới Dư Trạch Nam còn đặc biệt chuẩn bị ghế an toàn cho trẻ em. Anh ta thắt dây an toàn cho cậu bé, lực chú ý hoàn toàn đặt trên đai an toàn, một lúc sau lại nhìn Hạ Đại Bạch: “Nhìn cái gì? Từ nãy tới giờ cứ nhìn chú chăm chăm như vậy, không mỏi mắt sao.”
“Đương nhiên là nhìn xem Đại Bảo của cháu thích chú ở điểm nào.”
Hạ Tinh Thần lúng túng: “Hạ Đại Bạch, con lại nói hươu nói vượn!”
Dư Trạch Nam vừa cười vừa liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Đại Bảo của con thật sự thích chú sao?”
“Tôi thích anh khi nào! Anh đừng nghe nó nói bừa!” Hạ Tinh Thần phản bác.
Hạ Đại Bạch chỉ cảm thấy mẹ nhà mình đang thẹn thùng. Cái mũi nhỏ hừ một tiếng, nhìn Dư Trạch Nam, “Đại bảo thích chú, nhưng không có nghĩa cháu cũng sẽ thích. Nếu cháu không thích chú, Đại Bảo tuyệt đối sẽ không ở bên chú!”
“Nói như vậy, chú còn phải lấy lòng cháu thật tốt mới được à?” Dư Trạch Nam xoa xoa khuôn mặt mềm mại trắng trẻo của cậu bé một phen.
“Cái này rất cần thiết!” Hạ Đại Bạch nhếch cằm. Rồi sau đó, mở cặp sách nhỏ, móc ra một quyển vở cùng một cây bút. Dư Trạch Nam nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu bé, lại nhìn vở và bút: “Làm gì đấy?”
“Chấm điểm chú đó!” Hạ Đại Bạch giống một thầy giáo vô cùng nghiêm khắc, “Phải được chín mươi điểm trở lên, chú mới có thể tiếp tục ở bên cạnh Đại Bảo.”
Dù sao, cậu tuyệt đối sẽ không để cho cái chú này được chín mươi điểm! Nhất định thề sống chết bảo vệ Tiểu Bạch!
Dư Trạch Nam dở khóc dở cười. Quay đầu lại nhìn mắt Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần lộ vẻ vô cùng đau đầu.
Hạ Đại Bạch nghiêm túc vừa lẩm bẩm, vừa viết: “Giúp Đại Bạch thắt dây an toàn, cộng một điểm. Cười Đại Bạch, trừ hai điểm.”
Chữ “nhạo” không biết viết, viết mỗi chữ cười.
Khóe môi Dư Trạch Nam giật giật: “Còn trừ điểm nữa?”
Hạ Đại Bạch liếc nhìn, đặc biệt nghiêm túc nói: “Nghi ngờ giám khảo là trừ mười điểm!”
“…” Dư Trạch Nam ngoan ngoãn ngậm miệng, rồi sau đó, cung kính nói: “Cậu chủ, ngài nói cái gì chính là cái đó! Ngài ngồi xong chưa, tôi muốn đóng cửa! Ngài mau mau thu cái chân nhỏ lại, bị kẹp là đau lắm đó…”
Dáng vẻ nịnh nọt đó làm Hạ Tinh Thần nhịn không được cười to.
Dư Trạch Nam ra vẻ hung hãn trừng cô một cái, mở cửa xe: “Lên xe.”
Hạ Đại Bạch viết một câu: “ Chú hung dữ với Đại Bảo, trừ hai mươi điểm!”
“… Cậu chủ, ngài giơ cao đánh khẽ thôi.” Dư Trạch Nam gân cổ lên xin tha. Hoá ra thằng nhóc này hôm nay không phải muốn đi xem triển lãm băng, rõ ràng là đang khảo nghiệm anh ta đây mà.
Hạ Đại Bạch dương dương tự đắc, hoàn toàn không bị bộ dáng xin tha kia ảnh hưởng, trực tiếp viết lên: “Trừ hai mươi.”