Bạch Dạ Kình nghe lời làm theo ý cô. Hạ Tinh Thần vừa nhìn, hô hấp cũng trở nên căng thẳng. Thẩm Mẫn nhíu mày: “Sao lại thế này? Vết thương sao lại nặng như vậy?”
Cái thang kia đập rất mạnh, trực tiếp làm cho da lưng anh tróc ra rồi.
“Có cần tìm bác sĩ Phó tới xem một chút không?”
“Không cần đâu, việc nhỏ mà thôi.” Có kiểu bị thương nào mà anh chưa từng chịu qua?
“Có thuốc khử trùng không?”
“Có.”
Hạ Tinh Thần đưa thuốc khử trùng tới, lúc này có tiếng gõ cửa, Thẩm Mẫn nói: “Có lẽ là Vị Ương, để mẹ ra mở cửa.”
Thẩm Mẫn nhanh chân đi mở cửa, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài, nụ cười trên mặt bà ấy sượng lại, rất lâu sau mới giật mình nhưng không mở miệng nói chuyện.
Đợi khi bà ấy lấy lại tinh thần lập tức theo bản năng đóng cửa lại.
“Tiểu Mẫn.” Hạ Quốc Bằng ngăn lại.
Gương mặt Thẩm Mẫn xẹt qua một tia đau khổ: “Đừng gọi tôi là Tiểu Mẫn.”
Cùng lắm chỉ là một tiếng xưng hô mà thôi nhưng hiện giờ nghe vào tai chỉ càng làm cho cả người ta cảm thấy khó chịu.
Hạ Tinh Thần kinh ngạc nhìn ra cửa, chỉ thấy ba vẫn đứng đó, đôi mắt phức tạp nhìn mẹ, giống như có rất nhiều lời muốn nói. Bên ngoài trời rất lạnh, dưới đất đóng băng, trên mi mắt ông ta hiện lên một lớp băng mỏng.
“Anh mang theo đồ đạc ngồi sang bên kia chờ tôi, một lát nữa tôi sẽ xử lý giúp anh.” Hạ Tinh Thần nói với Bạch Dạ Kình một tiếng rồi lập tức đóng hộp thuốc lại. Anh không nói gì mà đi về phía phòng ngủ ban đầu của mình. Anh đứng lên, Hạ Quốc Bằng mới nhìn thấy anh, ông ta đứng ở đó cung kính chào hỏi: “Tổng Thống.”
Anh tao nhã gật đầu đáp lại, vẫn là bộ dạng cao quý kia nhưng đã khách sáo rất nhiều.
Anh đi qua chỗ khác, Hạ Tinh Thần dọn dẹp sơ qua một chút rồi nói: “Ba, vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Tinh Thần.” Thẩm Mẫn nắm tay con gái, dường như bà ấy không vừa ý.
Hạ Tinh Thần hạ giọng: “Mẹ, con cũng không thể để ba ở bên ngoài đúng không? Huống hồ bên ngoài lạnh như vậy, nếu bị lạnh sẽ không tốt.”
Cô vừa nói như thế, Thẩm Mẫn cũng không thể nói gì hơn.
Hạ Quốc Bằng đi vào, Hạ Tinh Thần đi rót nước: “Hai người trò chuyện đi, con đi xem vết thương của anh ấy.”
Dứt lời, cô bước vào lại không gian bên này cho bọn họ. Cô quay đầu lại nhìn nhưng vẫn lo lắng trong lòng.
Hạ Tinh Thần đến phòng ngủ tìm anh. Anh đang ngồi trên giường, tiện tay lật cuốn sách để ở đầu giường, đó đều là các cuốn sách sinh học của mẹ hay xem.
Anh cũng nhìn rất chăm chú.
Lúc cô tiến vào anh vẫn không ngẩng đầu.
Cô đứng ở cửa, trái tim đập loạn nhịp nhìn người đàn ông này, các loại cảm xúc trong lòng cứ cuồn cuộn dâng trào. Trong đầu vẫn là hình ảnh anh theo bản năng che chở cho cô.
“Nếu vẫn đứng đó thì miệng vết thương của tôi sẽ thối rữa mất.” Dường như phát hiện cô vẫn một mực nhìn anh, Bạch Dạ Kình sâu xa mở miệng, anh cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lo đọc sách.
Hạ Tinh Thần bĩu môi lẩm bẩm: “Làm gì khoa trương như thế?”
Cô đi tới, đứng ở sau lưng anh. Anh để trần nửa người trên, đường cong và cơ bắp hoàn mỹ làm cho cô mặt đỏ tim đập nhanh cho dù chỉ là một bóng lưng…
Người đàn ông này đối với bản thân vẫn cực kì nghiêm khắc, cho dù có bận rộn nhưng mỗi ngày đều rút chút thời gian rèn luyện thân thể, cho nên mới có sức lực tốt như vậy.
Một người đàn ông như vậy nhìn phương diện nào cũng cực hoàn mỹ, có thể khiến cho hàng ngàn cô gái sùng bái, tiễn một Tống Duy Nhất lại tới một Lan Diệp, đúng là không có gì kỳ lạ…
Mà cô thì sao?
Có lẽ cô chỉ là một trong hàng ngàn người đó…
Ở gần anh như vậy nhưng thật ra vẫn cách rất xa…
“Anh hơi nghiêng người qua một chút đi.” Cô nhẹ giọng mở miệng. Ngược lại anh rất nghe lời, nghiêng người qua. Cô cầm lọ thuốc khử trùng trên tay: “Chắc chắn sẽ rất đau, anh nhịn một chút.”
“Ừ.” Anh thản nhiên đáp.
Cô chấm thuốc vào vết thương, Bạch Dạ Kình chẳng thèm hừ một tiếng, chỉ là bàn tay cầm sách nắm chặt lại một chút.
Hạ Tinh Thần không muốn thừa nhận nhưng mà cô đau lòng thật rồi….
Lúc cô bôi thuốc cho anh, động tác cực kì nhẹ nhàng như sợ làm đau anh. Bôi thuốc xong lại không tự chủ được cúi người thổi thổi trên miệng vết thương của anh.
Cả người anh cứng đờ, động tác lật sách cũng dừng lại.
Sau đó nhíu mày hỏi: “Cô đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói hơi khàn khàn.
“Không phải như vậy sẽ bớt đau hơn sao?” Hạ Tinh Thần trả lời rất tự nhiên.
Hoàn toàn không phát hiện ra có gì không thích hợp, lại cúi người thổi thổi hai cái.
Hơi thở ấm áp của cô cực kì mềm mại, cực kì mê người, giống như dòng điện chạy qua người anh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất làm tổ tung từng tế bào trên người anh. Đôi mắt anh tối lại, anh lập tức xoay người giữ chặt tay cô, tay kia nâng cằm cô lên: “Hạ Tinh Thần, cô có ý gì hả?”
Sắc mặt anh lạnh lùng, hàng lông mày nhíu chặt, cả người cảm thấy ngột ngạt.
Hạ Tinh Thần ngơ ngác nhìn anh: “Có ý gì là có ý gì?”
Cô đẩy tay anh ra, vừa muốn đứng lên nhưng Bạch Dạ Kình lại nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống. Cô cong người, ánh mắt cô nhìn vào mắt anh, có thể nhìn thấy trong mắt anh lóe lên sự mâu thuẫn.
“Cô đang dụ dỗ tôi.” Anh gằn từng tiếng, không phải nghi vấn mà là lên án.
Dụ dỗ?
Hạ Tinh Thần cảm thấy cực kì oan uổng, nhưng mà bị anh nhắc nhở mới phát hiện ra hành động vừa rồi của mình… Quả thật… Không thỏa đáng….
“Tôi không có…” Cô giải thích: “Bình thường Đại Bạch bị đau sẽ yêu cầu tôi làm như vậy, cho nên… Tôi chỉ theo bản năng…”
“Theo bản năng?” Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm vào cô, mỗi một chữ cắn chặt răng nói: “Hạ Tinh Thần, cô đừng quên cô nói cô chán ghét tôi, nếu đã chán ghét tôi như vậy, vậy thì đừng tới trêu chọc tôi!”
Người phụ nữ này, chẳng lẽ không biết như vậy là đang trêu chọc anh sao? Chỉ biết quấy cho lòng anh loạn lên, làm cho anh nóng lòng khó yên, ăn không ngon ngủ không yên, càng không quên được cô. Loại cảm giác đó muốn chết cũng không xong. Nhưng mà lại cứ muốn gặp cô cho đỡ nhớ. Nhưng mà hiện giờ anh lại phát hiện, mỗi khi nhìn thấy cô thì cảm giác nôn nóng này càng trở nên nghiêm trọng.
Lặp đi lặp lại như khối u ác tính.
Hạ Tinh Thần sửng sốt, cô đưa mắt nhìn anh, cắn cắn môi ấp úng giải thích: “… Là anh tới chỗ của tôi, sao lại trở thành tôi trêu chọc anh rồi chứ?”
Cho nên nói hai chữ ‘trêu chọc’ này cũng bao gồm cả anh chứ? Bạch Dạ Kình nhìn cô rũ mắt xuống, nghe cô nói xong, sắc mặt anh trầm xuống, quả thật không phải là anh chủ động sao?
Bạch Dạ Kình nhìn cô thêm một chút rồi lại cất sách đi.
Anh cầm áo sơ mi khoác lên người, hiển nhiên là đang tức giận, trực tiếp kéo cửa đi ra ngoài.
Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng tức giận rời đi đó đành mím môi, cô muốn nói gì đó nhưng mà không biết nên bắt đầu từ đâu. Nếu cô gọi anh lại bảo anh chú ý vết thương, không nên đυ.ng nước, có phải lại làm cho anh cảm thấy cô đang trêu chọc anh hay không?